Thượng Hải, 8 tháng sau... Tú Di đã được một tuổi. Cô đang loay hoay cắm những cây hoa hồng đỏ rực để trong phòng, quần áo cô muốn tận tay xếp cho chồng từng cái. Thì Vĩnh Kỳ nhìn cô chăm chú nói.
- Uyên Uyên, tháng 10 thu Tô Châu rất đẹp.
Cô chợt nhìn anh, bỗng nhiên cảm xúc ùa về rất nhiều, cô rất nhớ khoảng thời gian cô mang thai Tú Di cô lặng lẽ một mình nơi đó. Có thể đó là cảm xúc mãi không bao giờ quên.
- Uyên Uyên, mình trở lại đó đi.
- Anh có muốn thế thật không? Vì em nghĩ em sẽ không trở về đó lần nào nữa, mặc dù em rất muốn.
- Sao lại không trở lại? anh đã từng nói chúng ta sẽ trở lại đó vào mùa thu mà?
Bỗng nhiên cảm xúc ùa về cô nhìn anh rơi nước mắt.
- Em sợ cái cảm giác một mình nhớ anh lại đến với em một lần nữa, thật sự em rất sợ. Sợ trời mưa, sợ những lần đi trong mưa một mình, sợ cái lạnh, sợ những cơn gò của Tú Di lúc em mang thai nó mà không có anh bên cạnh.
Vĩnh Kỳ lại ôm cô vào lòng.
- Anh sẽ đi cùng em mà, làm gì có chuyện bỏ em một mình nữa.
- Vậy mình đến Tô Châu đi anh, em muốn đi ngay trong ngày mai.
- Được rồi Uyên Uyên, chỉ cần em muốn thì lúc nào cũng được.
Cả 2 ai ai cũng có một công việc của riêng mình, đều tôn trọng công việc ấy. Nhưng khi cùng nhau nhìn về một hướng, cùng nhau gạt bỏ muộn phiền để đi cùng nhau thì không có gì hạnh phúc hơn. Cô và anh đã nói, mình cùng tắt điện thoại, off mail tầm 4 ngày khi ở Tô Châu. Cô cũng muốn cảm xúc trọn vẹn nhất có thể.
Một ngày cuối tháng 10 - Tô Châu. Tô Châu se lạnh lắm, hôm ấy cũng trời mưa, nhưng cô không sợ cơn mưa ở đây nữa, vì luôn có bàn tay Bạch Vĩnh Kỳ xiết chặt tay mình thì cô chẳng sợ cô đơn nữa. Cô và anh cùng nhau che ô đi ăn những món nổi tiếng, mà ai đến Tô Châu cũng nên thử một lần trong đời.
Kì lạ thật, trước kia Bạch Vĩnh Kỳ thấy phụ nữ hơi nũng nịu thật đáng ghét, còn sao nhìn Tú Uyên làm cái gì cũng thấy dịu dàng đáng yêu. Quả thật tình yêu là một thứ gì đó vi diệu, nó còn vi diệu hơn cả trái đào tiên nữa. Nó khiến một con người như Bạch Vĩnh Kỳ đôi lần gục ngã bởi vẻ đẹp của vợ mình. Nhiều lần Tú Uyên hỏi sao anh nhìn em mãi vậy, Vĩnh Kỳ lại cười trừ đi, giả vờ nói cái gì dính trên mặt Tú Uyên rồi lại lấy xuống.
Đúng là trước kia anh chưa từng thích Tô Châu, vậy mà chính Tú Uyên đã làm anh yêu thêm Tô Châu. Cảnh sắc Tô Châu bốn mùa đều đẹp nhưng có lẽ tuyệt vời và lãng mạn nhất là vào mùa Thu, khi tiết trời se lạnh và không gian như được nhuộm một màu vàng rực của cỏ cây hoa lá. Anh thấy cuộc sống, viễn cảnh, những chiếc lá mùa thu rơi, những cơn gió se lạnh giống hệt Tú Uyên vậy. Tú Uyên nhìn vào thấy cuộc sống cô ấy chắc tưởng chừng nhẹ nhàng, vậy mà khi chạm đến anh thấy thật bị thương, đôi mắt Tú Uyên có lúc hiền dịu trong vắt có lúc lại đượm buồn cảm xúc như muốn vỡ tan. Tô Châu cũng thế, trời cảnh đang đẹp bỗng dưng cơn mưa phùn làm ướt sũng vai, những chiếc lá vàng bay bay rồi mất hút trong gió. Tú Uyên – đẹp như mùa thu Tô Châu vậy! Bạch Vĩnh Kỳ khẳng định điều đó.
Tối cô và anh gặp gỡ Viên Hân, nói chuyện tán dóc, Viên Hân cũng vui lắm vì lần đầu tiên được ngồi chung bàn ăn tiếp chuyện với Vĩnh Kỳ, cô ấy lại thêm được mối quan hệ tốt trong việc làm ăn nữa rồi. Tối đó cô và anh nắm chặt tay nhau trở về khách sạn. Vì trời lạnh quá, mũi đỏ lên đau nhức.
- Uyên Uyên em đợi chút, anh pha nước ấm cho em nha, anh sợ em bệnh tội em thôi.
- Anh pha cho em đi.
Vĩnh Kỳ vào pha sẵn nước ấm trong bồn tắm cho cô khăn cũng chuẩn bị sẵn, quần áo cũng chuẩn bị sẵn, cưng chiều cô vô cùng.
Lúc cô vào bồn tắm, lại còn gọi khách sạn chuẩn bị cho mùi sữa tắm yêu thích. Cục trưởng bình thường oai nghiêm như thế thôi, nhưng thật ra với vợ thì ấm áp đến không tưởng.
- Uyên Uyên đồ anh chuẩn bị rồi, em cứ tắm xong rồi thay đồ trong này cho ấm nha.
- Vĩnh Kỳ...
- Sao em?
- Lại đây, lại đâyyyy...
Tú Uyên kéo dài nũng nịu, Bạch Vĩnh Kỳ vốn dĩ định để sau khi tắm xong, lên giường âu yếm, nhưng mà nếu Tú Uyên thích thì anh sẽ chiều Vợ.
- Được rồi, hai đứa cùng bệnh cho nó vui.
Vĩnh Kỳ và cô cùng nhau trong bồn tắm, cô massage cho anh, rồi anh lại bóp vai nhẹ nhàng cho vợ. Vĩnh Kỳ nắm nhẹ tóc cô lên, rồi hôn cô.
Cảm giác ở dưới nước thật sự rất lạ lẫm, và thích thú, có một chút trơn tru khiến người ta chỉ muốn lại gần nhau hơn. Anh lấy tay xả hết nước trong bồn. Nước ban đầu đầy bồn dần dần được xả hết đi.
- Uyên Uyên, em có nhớ cái lần ở Paris không?
- Có phải chúng ta cùng nhau trong bồn tắm?
- Đúng rồi, lập lại chuyện đó đi em!
Có một chút run rẩy, đôi môi run lên vì lạnh, nhưng cô và anh vẫn cứ cuốn cuồng trong chuyện ấy. Khoản thời gian này, bên nhau ngày đêm quấn nhau không rời, cảm giác như thời gian đau khổ lúc trước bây giờ được bù đắp lại.
Bạch Vĩnh Kỳ rất thích Tú Uyên chủ động trong chuyện đó, đặc biệt lúc ở tư thế nằm, nhìn Tú Uyên chủ động anh lại cảm thấy yêu người phụ nữ này hơn gấp bội phần. Tính chiếm hữu trong anh cũng muốn người vợ của mình hư hỏng với mình trong lúc đó, nhưng cũng muốn đôi lúc e ấp ngại ngùng để anh còn xông pha mà tiến tới.
Tối hôm ấy sau khi nồng nhiệt trong phòng tắm, cả hai đắp chăn kín mít, người ai cũng run lên cầm cập.
Phải nói 4 ngày ở Tô Châu hạnh phúc nối tiếp nhau, làm cô chẳng muốn rời, nhưng nhớ thương bé con vợ chồng lại quay về Thượng Hải sớm thôi.
Vào một ngày chủ nhật đẹp trời, Ba mẹ chồng đang ngồi trước nhà, Tú Di thì cũng được bà nội bế trên tay. Đặc biệt ba chồng cô ông cũng muốn có thêm một đứa cháu trai nữa vì đàn ông họ lại vẫn thích có con trai.
Bạch Vĩnh Kỳ, sau khi bay nhảy ăn hiếp cô, có thể nói vì ở Tô Châu mất sức vì luôn dụ dỗ cô lên giường nên khi về tới Thượng Hải nằm một đống trên giường đổ bệnh.
- Uyên Uyên, là do em mà anh mới bệnh, em kéo anh vào cái bồn tắm đó.
- Ai nói anh cũng ít có sung lắm, uống thuốc đi, sao em không bệnh, mà anh bệnh hả?
- Do anh dùng sức nhiều quá.
- Do anh yếu đó.
- Uyên Uyên, cảm ơn em vì luôn luôn ở bên anh, những lúc anh bệnh anh mới thấm thía được một điều, nếu như không có em ở bên cạnh, mọi thứ tệ lắm.
- Vĩnh Kỳ, em muốn có anh xem cái này!
Vĩnh Kỳ ngồi bật dậy, tò mò xem Tú Uyên muốn cho mình xem cái gì.
- Thật ra lúc ở Tô Châu về em cũng nghi nghi rồi, mà muốn hạnh phúc trọn vẹn, nên chưa dám thử?
- Sao đấy, cầm cái gì đưa anh xem?
- Em có thai nữa rồi!
Tay Bạch Vĩnh Kỳ run run cầm que thử thai nhìn rõ 2 vạch.
- Uyên Uyên, lúc ở Tô Châu anh thấy 3 vòng của em nảy nở bất thường thì ra là vậy..
- Vĩnh Kỳ, anh lại vậy à?
Bạch Vĩnh Kỳ kéo Tú Uyên vào lòng rồi nói:
- Em làm sao giấu được anh? Anh đã nhận ra em có thai mà, nhưng muốn cho trọn vẹn đợt này, rồi về tiếp tục sinh con thôi em.
Cô đã sinh đứa thứ 2 là con trai. Bạch Vĩnh Khang là cái tên gia đình chồng cô đặt cho cháu.
Đến bây giờ, khi đã có 2 đứa con. Vậy mà Bạch Vĩnh Kỳ vẫn còn cái tính không muốn ai đụng đến vợ mình, nhìn vợ mình, cứ tới giờ tan làm, lại chủ động lái xe qua đưa rước vợ, đặc biệt là những ngày trời đổ mưa to.
- Anh sợ em buồn, vì những lúc trời mưa, em muốn anh đưa em về còn gì?
- Lại muốn em sinh một đứa nữa à?
- Uyên Uyên, anh không muốn chuyện vợ chồng lại phải nghỉ phép đâu. Không muốn đâu nha em!
Tình yêu cô và anh đến cũng nhanh, nhưng mà sẽ cùng nhau hiện hữu đến cả đời.
Cả hai từng nghĩ, ai sinh ra để dành cho ai? Thật ra không ai sinh ra là dành cho ai cả. Mà chúng ta sinh ra, là để bù đắp những tổn thương mất mát ngày ấy, để làm cuộc đời này tươi đẹp hơn thôi.
..... Bạch Vĩnh Kỳ ♥️ Dương Tú Uyên.....
__________END________