Tú Uyên, cô làm gì ở đây, cô có phải là Tú Uyên không?
Cô hốt hoảng quăng lon bia xuống sông, hai tay cầm đôi giày lên, cô chạy.
- Tú Uyên, đứng lại ngay, tôi có việc muốn nói với cô. (Bạch Vĩnh Kỳ vội vã mở cửa đuổi theo cô phía sau...)
- Bạch Vĩnh Kỳ, anh không những là sát thủ trên giường mà còn bị điên nữa!( cô vừa chạy vừa lẩm bẩm)
Cô cầm đôi giày cao gót chạy thật nhanh về phía trước, cái tên Bạch Vĩnh Kỳ này đúng thật là anh bị điên mà, giao dịch đã xong, tự nhiên lại xuất hiện trước mặt cô, lại còn đuổi theo cô nữa.
- Tú Uyên, cô có đứng lại ngay không hả?
Bạch Vĩnh Kỳ lúc đó thu hút người đi đường, ai cũng để ý tới, bởi vì vẻ ngoài vô cùng bắt mắt, lại bước ra từ chiếc xế hộp đắt đỏ, như thế đã đành còn đuổi theo cô một cô gái trông ăn mặc giản dị. Nhìn lúc đó Bạch Vĩnh Kỳ thật oai phong.
- Anh bị điên rồi, tôi nói rồi, anh mà đuổi theo tôi tôi sẽ nhảy xuống sông cho mà xem.
- Tú Uyên ! Tú Uyên cẩn thận, cẩn thận.
Chỉ vì quá sợ hãi trước Bạch Vĩnh Kỳ, chỉ vì quá sợ cái đêm cô và anh ta làm tình, chỉ vì muốn quên đi cái vết ố uế đó, cô cảm thấy sợ và nhục nhã trước mặt Bạch Vĩnh Kỳ, cô còn mong cả đời này đừng bao giờ gặp lại anh, bao nhiêu đó đã quá đủ rồi. Cô cố gắng băng sang đường..
- Tú Uyên, cẩn thận!
Bạch Vĩnh Kỳ hét to tên cô lên, cũng là lúc ánh đèn xe ô tô phía trước chói hết cả mắt cô, cô quá bất ngờ trước mọi việc tiếng xe lao ầm tới rồi thắng gấp, cô ngất xỉu tại đó.
Đó là những gì trong trí nhớ cô còn lưu lại, chỉ cần thoát khỏi anh cô mừng rồi, sau tiếng thắng gấp ấp là một bầu trời xám xịt đen tối, cô cảm nhận được bóng đen của một người đàn to lớn ôm lấy cô vào lòng, lúc đó cô nói lắp bắp trong miệng:
- Vũ Đạt ơi, anh là Đạt phải không?
Thế là cô ngất xỉu đi, không biết đến bao lâu cô tỉnh dậy, nằm trên chiếc giường êm ái đó, nắng vừa chiếu vào mắt qua tấm rèm trắng cô thấy đau ở đầu.
- Đau quá.
- Đau mà vẫn gọi tên thằng đàn ông khác cho được. tỉnh rồi thì ngồi dậy đi.
Giọng Bạch Vĩnh Kỳ vang lên đâu đây bên tai cô, anh thật là ác, nhanh tay kéo cô dậy, anh dường như không biết thế nào là nâng niu trân trọng phụ nữ.
- Dậy mau, tôi không có thói quen để ai ngủ trên giường này quá lâu, cô biết không, chính vì từ hôm đến bây giờ cô nằm trên chiếc giường này, mà tôi thức trắng đêm đó.
Cô nheo mắt nhìn Bạch Vĩnh Kỳ lật đật kéo chăn lại.
- Anh hay lắm, tối qua ai là người gây nên chuyện này, nếu anh không đuổi theo, làm sao tôi chạy, tôi còn chưa kịp nhảy cầu.
- Tú Uyên, cô đang nghĩ là tôi đuổi theo cô để làm gì?
- Bản chất của anh ngoài chuyện đó ra, ngoài chuyện trai gái còn chuyện gì khác, tôi và anh đã xong có còn gì đâu để mà nói. Thậm chí đêm đó tôi chưa bao giờ thấy người đàn ông nào trông như một sát thủ, anh như sát thủ trên giường vậy đó.
Bạch Vĩnh Kỳ ngơ ngác nhìn cô rồi gật đầu.
- Cô lại đem chuyện đó ra sỉ nhục tôi à, xuống khỏi giường của tôi ngay.
- Anh định nói chuyện gì?
- Tôi quên rồi, bây giờ thì ra khỏi nhà tôi được rồi.
Thề trên đời này, cô chưa ai vô lý như Bạch Vĩnh Kỳ.
- Đầu tôi đau quá, anh nhẹ tay một chút được không, sao không biết nhẹ nhàng gì hết vậy.
- Cô thật là!
- Xem giúp tôi có phải ở đây đang chảy máu không, tay của anh lúc nãy đụng đầu tôi rồi.
Miếng băng thấm máu dần, Bạch Vĩnh Kỳ bối rối.
- Đụng một tí đã chảy máu, cô thật phiền phức, tại sao tôi lại dính vào cô chứ.
- Tại vì anh là một tên sát thủ, chỉ biết đến lên giường với phụ nữ, anh hiểu chưa?
Lúc đó cô càng uất hận hơn, thấy cô bị thương ở đầu tính ra cũng không nặng lắm, vậy mà Bạch Vĩnh Kỳ một hai đuổi cô ra về không ngần ngại. Sau này cô mới biết anh sợ nếu cô ở đây lâu, sẽ bị vị hôn thê ngông cuồng kia của anh làm phiền. Cái điều mà Bạch Vĩnh Kỳ định nói trong đêm đó khi đuổi theo cô anh không nói ra nữa. mặc dù cô đã...
- Anh còn điều gì muốn nói không, suy nghĩ kĩ đi, sau này nếu có gặp lại tôi, đừng đuổi theo tôi, anh hiểu chứ?
- Tôi đây cũng không mong gặp lại cô, lần sau thấy tôi lo mà chạy nhanh hơn hôm nay, một khi tôi đã đuổi theo đừng hòng thoát được.
Bạch Vĩnh Kỳ bấm cổng căn biệt thự dần đóng lại, rồi bỏ đi lên nhà trong sự tức điên của cô, vậy mà khi lên phòng thấy anh đứng nép trong cửa sổ nhìn thử cô đã đi chưa.
Cô trở về chung cư gặp Viên Hân lúc đó Viên Hân mắt buồn lắm, nắm lấy tay cô.
- Tú Uyên, mình xin lỗi cậu đáng ra khi gặp lại mình phải giúp đỡ cậu hết mình, vậy mà mình đã vô tình hại cậu, khiến cậu phải ngủ với tên Bạch Vĩnh Kỳ.
- Viên Hân , mình không có qua đêm với Bạch Vĩnh Kỳ cậu....
- Mình biết nếu mình không hỏi, thì cậu sẽ giấu suốt đời, mình biết hết tất cả rồi, đừng giấu nữa.
Cô đứng dậy, Viên Hân tiếp tục giữ chân cô.
- Mình xin thề sẽ giữ bí mật cả đời, cậu yên tâm nhé!
Khi Viên Hân nói thế, cô bật khóc đau đớn.
- Thế ba cậu sao rồi đã phẫu thuật được chưa.
- Da phẫu thuật thành công rồi đang trong giai đoạn phục hồi sức khỏe.
- Ừk vậy cũng ổn rồi, thôi cậu đừng buồn nữa mọi chuyện qua cả rồi..