Va Vào Lưới Tình Cục Trưởng Bạch Không Lối Thoát

Chương 75: Cả Nhà Hòa Hợp






Nằm trong căn phòng rộng lớn, lúc này bà thấy thật sự cô đơn, rốt cuộc cuộc đời bà có nhiều tiền để làm gì, bà cứ nghĩ có nhiều tiền sẽ hạnh phúc. Nhưng bây giờ bà mới hiểu khi về nhà chỉ cần sống gần con cháu, được con cháu yêu thương, được con dâu như Tú Uyên chăm lo cho bà những ngày bà từ viện trở về, khuôn mặt Tú Uyên dù có mệt mỏi cũng không nhăn nhó.

Giọt nước mắt bà chảy dài trên má, bà khóc đập thật mạnh vào lồng ngực của mình trước mặt Bạch lão gia.

- Tôi sai rồi ông ơi, tôi sai rồi.

- Mọi việc lỡ rồi, bà đừng hành hạ bản thân mình nữa.

- Vì tôi khinh Tú Uyên đã có một đời chồng tôi không xem trọng con bé. Những ngày vừa qua con bé đã rất buồn và chịu tủi nhục.

Mặc cho tôi trách móc nhưng con bé vẫn im lặng không nói nửa lời, còn tắm cho tôi, nấu cháo cho tôi ăn. Tôi còn nghe được là chính con bé tự dặn bác sĩ về các loại thuốc mình tự tìm hiểu tốt nhất vì muốn vết bỏng nhanh lành. Giúp việc còn nói vì con bé quá sức chăm tôi, chăm con, lo công việc chu toàn mà ngã gục ở sopha. Lúc đó tôi cứ nghĩ chỉ là một đứa thủ đoạn cố tình để cho Vĩnh Kỳ thấy. Là tôi sai rồi.

- Thôi giờ này bà khóc để làm gì, nếu đã hiểu ra tất cả thì nên gọi con bé qua nhà đi mà nói chuyện. Tôi tin ba Tú Uyên từng làm trong quân đội, ông ấy biết cách dạy con cái mình. Tuy con bé một đời chồng nhưng rất giỏi giang, xinh đẹp, lại có tiếng nói trong công ty lớn đâu phải là dạng vừa. Bà làm vậy người khổ nhất là Vĩnh Kỳ con chúng ta nè. Thằng bé đứng cửa giữa, không thể bênh bà, không thể bênh vợ, bênh ai người còn lại cũng buồn. Tôi cũng là đàn ông tôi hiểu mà.

- Tôi hối hận rồi tôi sai thật rồi . Ông chửi mắng tôi đi, tôi không phải là vợ của ông quyền cao chức lớn nữa rồi, tại sao tôi lại thay đổi như vậy.

Tiếng khóc lóc của mẹ anh khiến cho cô và anh nhìn nhau trong lúc đó. Vì quá lo lắng cho mẹ anh cô đã nôn nóng kêu anh chở qua nhà chính. Lúc vừa tới cổng Bạch gia cô thấy Mã Châu Anh đi ra bước lên xe cùng một người đàn ông đang chờ sẵn. Cô đi lại nhẹ nhàng từng bước vì không muốn bà giật mình, Vĩnh Kỳ đặt nhẹ tay vào sau lưng cô.

- Anh tin mẹ sẽ yêu thương em thôi, Tú Uyên của anh xứng đáng được như vậy.

Bạch lão gia thấy vợ chồng cô tới liền đứng dậy rồi đi ra nhìn cô và anh nói:

- Hãy nói hết cho mẹ con hiểu, bà ấy đang tủi thân lắm.

Cô đi lại cạnh giường, lúc đó cô nhìn thấy vết thương bà ưng đỏ, mắt bà sưng lên vì khóc,

cô thương lắm. Cô quỳ gối xuống cạnh giường nắm lấy hai tay bà nhẹ nhàng.

- Mẹ, mẹ có thể chấp nhận cho con gọi một tiếng mẹ cả đời được không? Con biết quá khứ của con không tốt, vì số phận đẩy đưa chứ con không hề muốn như vậy điều đó khiến mẹ khó chấp nhận mà bỏ qua tất cả. Con biết chứ, nhưng con xin mẹ hãy mở lòng cho mẹ con con dù chỉ 1 lần được không? Vì con thật lòng yêu thương mẹ như mẹ ruột của con vậy.

- Tú Uyên...(Bạch phu nhân vội lau nước mắt)

- Con chỉ chờ một ngày mẹ cho phép con được là 1 phần trong gia đình này, chờ một ngày mẹ chấp nhận con thì con cũng biết ơn mẹ lắm rồi. Chăm sóc mẹ thời gian qua con hiểu được là do mẹ còn nghi ngờ về con thôi, thực chất mẹ là một người tốt, rất nhân hậu, con biết mẹ hay tìm những địa chỉ, vùng quê nghèo để làm từ thiện mà chưa bao giờ kêu ca hay khoe mẽ. Mẹ để cho con làm trọn bổn phận con dâu nha mẹ.

- Tiểu Uyên mẹ xin lỗi tất cả, mẹ sai rồi. Mẹ cứ nghĩ gái một đời chồng là cái gì đó nó quá ghê gớm, mẹ dè chừng trước tất cả việc làm của con, khiến con buồn. Hôm nay mẹ đã hiểu ra tất cả, mẹ đã nhìn nhận lại những việc làm của con,vkhéo léo một phần, lễ phép với mọi người, cư xử đúng mực. Không bao giờ trách mẹ mặc dù mẹ đối xử không tốt với con. Mẹ xin lỗi.

Vĩnh Kỳ đứng vội lấy tay lau nước mắt đọng trên khóe mi của anh, anh ngẩn mặt cao lên để cho khỏi ai thấy anh khóc. Mẹ anh ôm Tú Uyên vào lòng, xoa xoa tấm lưng mảnh mai của Tú Uyên. Lúc này mẹ anh xòe bàn tay của mình ra, Vĩnh Kỳ hiểu ý mẹ đưa tay mình lại. Mẹ anh nắm tay anh, và nắm tay Tú Uyên ghép tay hai người lại với nhau.

- Từ giờ mẹ mong con thay mẹ chăm sóc Vĩnh Kỳ. Lúc còn bé Vĩnh Kỳ rất nghịch ngợm khiến mẹ lo lắng rất nhiều, lớn lên thì lại tài giỏi ai ai cũng khen ngợi. Con thông cảm vì người mẹ nào có con trai sau này khi lấy vợ cũng sẽ cảm giác như con dâu sẽ cướp đi con trai của mình. Rồi sợ một mai nó vì vợ mà bỏ người mẹ già này. Mẹ muốn hai đứa nhường nhịn, yêu thương nhau, hiểu nhau mà sống. Vĩnh Kỳ con cũng từng thất vọng vì tình yêu, Tiểu Uyên con cũng từng đi một lần đò nhưng không hạnh phúc. Bây giờ mẹ đã hiểu nhân duyên của hai đứa, từ đây đến cuối đời hãy thật yêu thương nhau, mẹ tin chúng con sẽ là một gia đình hạnh phúc nhất mà mẹ từng thấy.

- Mẹ, con cảm ơn mẹ đã hiểu con. (cô khóc)

- Mẹ, con thương cả mẹ và Uyên Uyên, hai người phụ nữ quan trọng nhất đời con. Con chỉ muốn mẹ và Uyên Uyên hiểu rằng đời này con sẽ không bỏ ai cả, nếu có sự lựa chọn con cũng sẽ chọn cả 2. Vậy nên chúng ta hãy sống thật hạnh phúc nhất có thể. Vợ con Tú Uyên hôm nay đã chủ động muốn đến thăm mẹ vì sợ mẹ buồn là một chuyện, sợ mọi người làm không đúng ý mẹ. Giờ mẹ hiểu tấm lòng của vợ con, con cũng thấy đủ rồi.

Đó là một buổi tối hạnh phúc nhất đời cô, một bữa cơm ấm áp chưa từng có. Ba anh, mẹ anh, anh và cô cùng ngồi bàn ăn cơm trò chuyện với nhau. Chưa bao giờ cô nghĩ cô sẽ được gia đình chồng đón nhận mình hạnh phúc như vỡ òa vậy. Nhiều người nói rằng cô giống hệt mẹ chồng cô lúc bà còn trẻ, ngày còn trẻ bà cũng giỏi giang, xinh đẹp, cuộc tình với ba chồng cô cũng nồng nhiệt không kém. Bà chỉ khác cô ở chỗ đến với người mình yêu trọn vẹn. Còn cô đến với Vĩnh Kỳ bị lầm lỡ một lần.

Người phụ nữ hạnh phúc họ đơn giản lắm, chỉ cần cưới được một người chồng như Bạch Vĩnh Kỳ chỉ cần luôn luôn đứng bên cạnh vợ như một người bạn, một người tri kỉ, một người đầu ấp tay gối mỗi đêm, luôn ủng hộ vợ động viên vợ thì cho dù có 10 bà mẹ chồng khó tính cũng không vấn đề gì cả.