Sáng hôm sau là một ngày cuối tuần mẹ chồng cô Bạch phu nhân Lý Ngọc Linh bà có thói quen hội tụ bạn bè sau 1 tuần làm việc, hôm nay bà muốn tổ chức sân vườn nhà Vĩnh Kỳ cho rộng rãi, anh đồng ý.
Những món ăn chỉ dành cho giới nhà giàu, những phu nhân đeo toàn trang sức đá quý, kim cương sang trọng. Đặc biệt có Mã phu nhân và có Mã Châu Anh.
Ban đầu Vĩnh Kỳ hơi ái ngại vì không muốn cô buồn, nhưng cô chủ động đồng ý.
- Thật ra em cũng muốn va chạm xem, em không ngại, với em biết tình cảm chúng ta bây giờ rất trưởng thành, tin tưởng, yêu thương thật lòng, em chẳng sợ.
- Uyên Uyên, đúng là anh không chọn lầm người.
- Nếu em giận dỗi chỉ làm cô ta thêm đắc ý thôi, anh tin em đi, em sẽ biết cách để cô ta rút lui, và nhục nhã cho anh xem.
Giúp việc đang chiên một con cá lớn trong chảo dầu to, cô và Mã Châu Anh đứng xem có giúp được gì không, cô chẳng ngại gì cả. Mẹ chồng cô đi vào ngó nghiêng sợ không đúng ý của bà, chỉ làm cái này, chỉ làm cái kia. Lúc ấy cô và chị bếp, Mã Châu Anh cùng đưa con cá rất to vào chảo, mẹ chồng cô lại cúi mặt xuống để nhìn thì bất ngờ Mã Châu Anh thả mạnh con cá xuống khiến cô và chị bếp trượt tay cũng thả theo. Bất ngờ dầu trong chảo nóng bắn hết lên tay và chân của mẹ chồng cô làm bà bị bỏng rất nặng. Ai ai cũng la hét.
- Tú Uyên, tại sao cô làm như vậy? (mẹ chồng cô gào lên)
- Tú Uyên cô định giết bác gái hả, sao cô lại thủ đoạn như vậy?
- Thiếu phu nhân không có cố ý, là do Mã tiểu thư thả xuống trước. (chị bếp nói)
Lúc đó Bạch Vĩnh Kỳ chạy vào thấy mẹ mình bị như vậy, anh nhìn cô lo lắng, chỉ kịp đưa mẹ lên bệnh viện sớm nhất. Cô kéo tay Vĩnh Kỳ lại nói.
- Em không hề làm như vậy.
- Anh tin em Uyên Uyên.
Mã Châu Anh gào lên chỉ vào mặt cô.
- Cô đúng là thứ phụ nữ cướp chồng tôi năm xưa đã đành, giờ cô còn muốn hại luôn cả mẹ chồng cô à?
Lúc ấy ai ai cũng nhìn cô với ánh mắt như dao găm, bàn tán, xì xào. Họ lại thích Mã Châu Anh hơn vì họ nghĩ cô là người cướp chồng cô ta, cô chẳng nói gì, lúc ấy cô thật sự lo cho mẹ chồng của mình. Lúc đưa mẹ chồng cô vào bệnh viện, cô cũng có đi cùng. Dường như lúc nào bà cũng nhìn cô căm ghét lắm, nhưng cô không làm sai cô không sợ.
- Hay em về lo cho Tú Di đi, anh ở đây xem tình hình sao cũng được.
- Không được, mẹ bị bỏng nặng lắm, em là con dâu sao bỏ về được.
- Uyên Uyên, anh biết em lo, anh cũng thừa biết là em không làm, sự việc lần này anh hứa là lần cuối cùng anh để Mã Châu Anh bước vào nhà mình.
- Không sao, chỉ mong anh hiểu em là đủ rồi, mẹ có hiểu lầm cũng chỉ là hiểu lầm thôi, rồi mẹ sẽ biết tất cả. Bây giờ em về thì người ta lại chỉ trích em này kia thôi.
Mẹ chồng cô ở bệnh viện được 3 ngày, vết bỏng bắt đầu hành bà đau nhức, bà khóc rất nhiều.
- Số tôi khổ thế này, tôi có làm gì sai đâu, tôi vẫn đi hỏi nó cưới nó đường hoàng như bao cô gái khác, vậy mà nó nỡ lòng nào...
- Bà đừng nói vậy, người khác nghe được sẽ không hay. (Bạch lão gia ba chồng cô nói)
- Mẹ, nhà mình có camera đó, mẹ vẫn chưa xem mà? Tú Uyên không cố tình đâu, chẳng lẽ bây giờ con lại nói thẳng với mẹ nếu Mã Châu Anh xuất hiện nhà mình con đuổi, vì nể Mã phu nhân thôi.
- Mẹ không tin, Tiểu Anh nó tốt với mẹ, còn mua cả quần áo tặng mẹ, nó thương mẹ không hết, mà nó làm vậy à?
- Mã Châu Anh không ghét mẹ, nhưng cô ta ghét Tú Uyên mẹ à, cô ta muốn đổ hết lên đầu Tú Uyên là người gây ra cho mẹ ngày hôm nay.
Lúc cô vừa đi làm về, ghé qua bệnh viện thì nghe mẹ chồng than trách cô, cô cố gắng vui vẻ bước vào, mua ít trái cây, sữa cho mẹ. Nhưng dường như mẹ anh không nhìn lấy cô một lần.
Tối hôm ấy cô và anh nằm nói chuyện với nhau.
- Vĩnh Kỳ hay mẹ ở bệnh viện khó chịu không quen, mình đưa mẹ về nhà thuê bác sĩ riêng và y tá theo dõi mẹ đi. Em nghĩ tâm lý mẹ sẽ thoải mái hơn.
- Uyên Uyên mẹ về ai lo cho mẹ, mẹ không thích người ngoài chạm vào mình quá nhiều, rồi Tú Di ai sẽ lo...
- Em hỏi thật nhé, anh có nghi ngờ em không?
Bạch Vĩnh Kỳ ngồi dậy nhìn cô rồi nói:
- Anh chưa bao giờ nghi ngờ em điều gì, anh đứng ở giữa anh muốn em và mẹ hiểu nhau hơn, anh không bênh ai, và nhất định cũng không bỏ ai. Mẹ là người sinh ra anh, nhưng em là người sinh con cho anh và là người sống với anh cả đời, em đừng nghĩ nhiều nữa.
- Vĩnh Kỳ đưa mẹ về nhà đi để em chăm sóc me, thật ra ở bệnh viên em thấy khó chịu thật. Em sẽ xin nghỉ việc 1 tuần để ở nhà chăm mẹ.
- Uyên Uyên, em suy nghĩ kĩ chưa?
- Rồi, nhìn mẹ không ngủ được, em thấy thương mẹ thật.
- Uyên Uyên thật sự anh không muốn em khổ, vì em còn lo cho con nữa.
- Không sao, em quen rồi mà, mẹ anh cũng như mẹ em. Tuy là mẹ không thích em nhưng mà người già mà khó chịu chút thôi, với em mới về đây sống cũng không thể nào khiến mẹ thương em ngay được.
Bạch Vĩnh Kỳ ôm Tú Uyên vào lòng rồi thở dài một cái, anh hơi áp lực khi mình là người đứng giữa, đôi lúc anh lại thấy thiệt thòi cho Tú Uyên cô ấy thật sự rất tốt nhưng mẹ mình lại đối xử ghẻ lạnh khiến anh cũng đau lòng. Không thể nói ra hết với Tú Uyên vì đàn ông nên anh cũng có một góc nhỏ trong lòng không phải lúc nào cũng bộc phát hết ra.