Cô hơi bối rối khi quay lại phòng, cô đứng sau
lưng lặng lẽ cởi bỏ chiếc váy ngủ trên người xuống đất, cô bỏ cái gối luôn xuống đất, cô gọi lí nhí.
- Vĩnh Kỳ!
Vĩnh Kỳ giật mình quay lại thấy cô không còn một mảnh vải che thân, bất ngờ hay sao mà miệng không thể nói nên lời, bắt đầu lúng túng, lắp bắp.
Cô từ từ đi lại anh giang hai tay ra đón nhận ôm cô vào lòng.
- Em học cái chiêu này ở đâu ra vậy Uyên Uyên?
- Em không biết, tự nhiên muốn làm vậy.
- Sao không giận nữa đi, em thích giận lắm mà. Một là giận tiếp, hai là làm chuyện đó xong giận tiếp, em chọn đi.
- Làm chuyện đó xong giận tiếp!
- Anh...
- Bạch Vĩnh Kỳ, tại sao chưa gì hết mà cứng vậy ta?
- Được rồi, thôi anh đi ngủ.
- Ơ hay, anh định tạo phản à?
- Không, anh buồn ngủ thật.
- Thế thì thôi.
Cô đứng dậy Vĩnh Kỳ kéo cô lại ôm chặt vào lòng, bàn tay anh sờ lên ngực cô.
- Sinh con xong em trở nên táo bạo lắm Uyên Uyên.
- Xin lỗi cục trưởng, tại em yêu anh quá, sinh con xong nhạy cảm lại ghen tuông nhiều vậy, cục trưởng tha lỗi cho em nha.
- Lại muốn gì nữa à?
Cô hôn anh thắm thiết, chuyện đó đã quá lâu hôm nay cả 2 mới được chạm nhau. Khoảnh khắc bàn tay anh nâng niu chiếm giữ lấy ngực cô làm cô rung động không ngừng, cứ hôn nhau một chút rồi lại phải vội buông ra vì hơi thở quá nhanh và dồn dập. Hơi thở ai cũng run run lâng lâng khó tả, cảm giác đầu óc lúc bây giờ chỉ toàn là hình bóng nhau, chỉ cần làm sao mà có thể níu giữ lại tất cả.
Bạch Vĩnh Kỳ vì biết cô mới sinh xong, từng động tác lại càng nhẹ nhàng sợ khiến cô chưa quen, để cô nằm xuống dưới giường anh nhanh giữ chặt cô vào thế nằm dưới. Từng nụ hôn kèm hơi thở nóng hổi chạy khắp thân thể, Vĩnh Kỳ hôn đến đâu cô uốn éo người đến đó.
- Anh có thể vào được chưa Uyên Uyên?
- . ....(cô nhìn anh gật đầu)
- Nếu em thấy đau thì nói anh nhé.
- Em biết rồi.
Cả hai sau 1 năm làm lại chuyện đó, bỗng có một chút gì đó sợ hãi hồi hộp, cứ như lần đầu tiên đến bên nhau vậy, anh chạm đến chỗ đó, anh chau mày lại nhìn cô chăm chăm.
- Có đau không Uyên Uyên?
- ... (cô gật đầu)
- Đau không?
- .....(cô tiếp tục gật đầu)
- Anh thấy lạ quá.
- Em cũng vậy.
Lúc đó khi cả 2 hòa vào nhau, anh hôn cô rồi cùng những lần sau nhịp nhàng hơn, cho dù sinh xong nhưng được bác sĩ may khá khít nên cô vẫn cứ tự tin trong chuyện ấy cùng anh.
"Khi mình ở bên ai mình không thể bộc lộ hết cá tính, cảm xúc của mình đó chẳng phải là tình yêu. Nếu chúng ta ở bên ai mà cho mình cảm giác an toàn, có thể vì mình và chiều theo cảm xúc của mình. Nếu họ thấy hạnh phúc họ cũng muốn bạn hạnh phúc thì đó là một tình yêu thật sự."
Cả 2 chẳng cần những lần ân ái bên nhau quá cuồng nhiệt, đôi khi chỉ cần nhẹ nhàng, thỏ thẻ như vậy nhưng cảm xúc lại đến quá nhiều. Cảm giác xa nhau một thời gian khá dài thật ra cô và anh vẫn cần nhau hơn bao giờ hết.
Từng giọt mồ hôi cô lau cho anh, từng hơi thở
cả 2 giành cho nhau sau ngần ấy thời gian đủ để cả hai biết được, mình yêu nhau đậm sâu đến mức nào. Cứ làm, cứ đầy nhưng lúc nào cũng hỏi:
- Uyên Uyên em có đau không?
- Vĩnh Kỳ, em cảm ơn anh vì chờ đợi em, thời gian qua quá khó khăn với anh phải không?
- Khó thật nhưng hình bóng của em quá lớn, nó lấp hết hình bóng của những cô gái kia rồi.
- Em yêu anh, yêu nhiều lắm, cục trưởng của em.
- Anh cũng yêu em Uyên Uyên, cảm ơn em đã sinh ra Tú Di cho anh.
Tối ấy Bạch Vĩnh Kỳ là người chủ động lần 2, lần 2 thì lại cuồng nhiệt, vồ vập hơn lần trước, lại những tháng ngày chìm đắm bên nhau sau bao khó khăn. Đúng thật người ta nói, khổ trước sướng sau, cuộc đời có ai lấy của ai bất cứ thứ gì?
Sáng dậy cô đi có vẻ không trụ nổi, đêm qua hẳn 2 lần khiến cô không thể khép chân lại nổi, bây giờ chỉ muốn đi hai hàng luôn thôi. Vĩnh Kỳ nhìn cô đắc ý cười mỉm.
- Là do anh đó, anh vui lắm hả Vĩnh Kỳ?
- Em sống với anh thì sớm muộn gì chẳng đi như vậy, nếu vẫn một hàng thì anh tầm thường quá.
Cô chuẩn bị đồ sẵn cho Vĩnh Kỳ đi làm, lúc anh thắt caravat cô đã chủ động làm cho anh. Bạch Vĩnh Kỳ nhìn từng nét mặt trên khuôn mặt cô rồi mỉm cười. Anh đặt hai tay sau lưng cô.
- Uyên Uyên có ai nói với em, gái 1 con trông mòn con mắt không?
- Lại nịnh.
- Uyên Uyên???
Lúc đó cô chú tâm thắt caravat chỉ mỉm cười thôi thì bất ngờ Vĩnh Kỳ nói:
- Mình cưới nhau đi em!
Cô dừng tay lại rồi liếc mắt nhìn anh.
- Anh chơi bời đủ rồi hả?
- Uh, anh chơi bời đủ rồi, không còn ham muốn bất cứ điều gì bên ngoài nữa.
- Anh suy nghĩ kĩ chưa? Nếu cưới nhau là phải toàn tâm toàn ý cho gia đình, và đặc biệt bỏ luôn cái thói đào hoa nữa, anh làm được không?
- Anh làm được!
- Em sẽ trả lời đồng ý hay không sau, em thắt xong rồi.
- Uyên Uyên còn có chuyện trả lời sau à? Em định suy nghĩ lựa chọn gì?
- Em muốn đợi con cứng cáp một chút, để còn dự lễ cưới của ba mẹ nữa, em cũng muốn xem thử anh đủ bản lĩnh để rời bỏ những thứ phù phiếm của đàn ông chưa. Khi đó em sẽ toàn tâm toàn ý vì anh!
Trong mắt Bạch Vĩnh Kỳ lúc bây giờ, lại suy nghĩ Tú Uyên đúng là người có ăn học, ăn nói có trước có sau và vô cùng đúng đắn. Vĩnh Kỳ thừa biết trước sau gì cũng là vợ chồng, cưới hay không cưới thì Tú Uyên vẫn toàn tâm toàn ý bên anh, nhưng anh yêu Tú Uyên hết lòng, muốn cho Tú Uyên một hôn lễ hạnh phúc nhất có thể.