Tú Uyên dịu dàng, nhẹ nhàng đến mức đôi lúc khiến Vĩnh Kỳ ngộp thở vì không nỡ giận hờn cô ấy, lại mang nét của một người có ăn học, chững chạc, sẵn sàng chịu đau đớn một mình dù bản thân đôi lần tưởng không thể vượt qua. Tú Uyên...(anh lẩm bẩm)
Vĩnh Kỳ từ từ ngồi xuống chiếc ghế kế bên Tú Uyên, anh vén tóc cô lên. Tú Uyên ngước mặt lên nhìn anh rồi cười mỉm hạnh phúc.
- Tú Di thật ra giống anh ý đúc anh thấy không, không giống em gì hết đâu.
-......
- Anh nhìn con ngủ kia thấy cưng không, lại còn ngủ mà khóc rồi cười mếu đủ kiểu.
-.....
- Chỉ được cái làn da trắng giống mẹ thôi.
Bạch Vĩnh Kỳ chưa bao giờ nghĩ cuộc đời bão táp của mình bây giờ lại yên bình đến thế, anh kéo tay Tú Uyên.
- Tú Uyên, chúng ta nói chuyện một chút đi.
-......
Tú Uyên im lặng rồi từ từ quay lại nhìn anh không biết cô sau khi sinh dễ xúc động hay là cô đã kiềm nén mọi đau khổ một mình quá lâu mà mắt ngấn lệ nhìn Vĩnh Kỳ.
- Bạch Vĩnh Kỳ, đời này là em có lỗi với anh, anh có giận em không? (cô khóc)
Vĩnh Kỳ lau nước mắt cho cô rồi nói:
- Vậy anh cũng nói đời này là anh nợ em thì sao? Em cũng có giận anh không?
- Sao lại là nợ em, em biết em không đủ mạnh mẽ để đối diện anh và chờ đợi anh ngày anh từ Hàn Quốc về, là do quá chủ quan, lúc đó em không còn mặt mũi nào để nghĩ hay nhìn anh được nữa.
- Uyên Uyên.
- Vĩnh Kỳ nghe em nói nè anh, em vốn dĩ là một người phụ nữ vô cùng tử tế và chung thủy, đối với em một khi đã yêu ai đó, không nên một lần phản bội. Em rất yêu anh ngày đó, em không muốn anh biết sự thật rằng em đã không còn là của riêng anh từ khi đó. Em không sợ anh không chấp nhận việc đó, em chỉ sợ nó là vết thương lòng sẽ đẩy chúng ta ra xa.
- Uyên Uyên, em có biết rằng anh chỉ muốn chết đi khi biết chuyện đó xảy ra không?
- Em...
- Nếu mà nói không đau, không buồn thì không đúng đâu em, anh hiểu cảm giác của em lúc đó, anh cũng chưa bao giờ trách em tại sao một mực rời đi mà không đợi anh về, anh chưa bao giờ trách em một lần nào cả, chỉ trách là lúc em đau đớn nhất anh lại không biết gì về em thôi.
- Em xin lỗi về tất cả, em ở Thiên Tân cũng đau khổ và dằn vặt mỗi ngày. Anh biết không ngày mà Tú Di đạp trong bụng mẹ, em thấm được sự xuất hiện của con em đã nhớ đến anh lắm, mà biết phải làm sao? Chẳng lẽ em xuất hiện trước mặt anh nói ra tất cả, liệu chúng ta có đủ tự tin đi bên nhau không?
- Anh chắc chắn là không, anh và em thời gian đó ai cũng có vết thương lòng rồi, anh không sợ anh nhưng anh chỉ sợ em thôi.
Tú Uyên khóc như mưa, cổ họng cô cứ nghẹn đi đến mức không thể thở được, ai bảo tính tình ba mẹ sinh ra lại mỏng manh dễ mủi lòng như vậy.
- Anh hiểu được điều đó, anh cũng từng nghĩ nên đi hay không đi Thiên Tân nhưng lương tâm anh nghĩ đến em và con anh gạt bỏ tất cả sĩ diện để đến Thiên Tân. Nhưng chỉ lặng lẽ ngắm nhìn em dưới cơn mưa, thật sự anh đã khóc lúc em lấy tay xoa bụng khi gặp cơn gió thổi qua, có đến chết anh cũng không quên hình ảnh đó.
Tú Uyên chủ động ôm Vĩnh Kỳ vào lòng. Anh giang rộng vòng tay ôm ấp người phụ nữ mình yêu thương hơn chính cả bản thân ấy.
- Em đã rất hối hận, rất hối hận khi không biết những việc làm âm thầm của anh, cả vết thương trên vai anh nữa, đáng ra ngày đó nếu mọi người không giấu em thì em không đau khổ như vậy, anh có đau lắm không?
- Vết thương của anh lành rồi, chỉ còn vết thương lòng thôi, nhưng mà em về đây rồi thì nó cũng lành thôi. Anh chỉ sợ em lại nhớ chuyện cũ rồi tự làm dằn vặt mình, em cũng nên quên hết đi.
- Em sẽ quên, em cũng sẽ quên thôi mà, anh yên tâm...
Vĩnh Kỳ ôm hôn cô thắm thiết, nụ hôn có chút bất chợt vội vã, cả hai dường như nghẹn ngào cảm xúc như vỡ òa hôm ấy, Vĩnh Kỳ giống như được giải tỏa nỗi niềm chờ Tú Uyên bấy lâu, hôn Tú Uyên không ngừng, lúc anh chạm vào ngực cô cứ tưởng đêm nay anh được khai thông sau ngần ấy đợi chờ thì Tú Di lại khóc.
- Không được rồi, con khóc rồi.
- Di Di ơi là Di Di con hại ba rồi.
- Mẹ đây, mẹ đây, mẹ thương con.
Tú Uyên bế con lên làm Vĩnh Kỳ bật cười cay đắng, cứ tưởng đêm nay hạnh phúc thế cơ mà ai ngờ rằng mọi thứ dập tắt vì con bé.