Bên ngoài cảnh sát từ từ bao quay căn nhà, Tiêu Vũ Đạt lúc này ngu ngốc đến mức còn đòi đếm tiền sợ Bạch Vĩnh Kỳ giao thiếu, bọn xã hội đen hối thúc nhanh lên giao tiền nó còn chuồng. Trong lúc Tiêu Vũ Đạt đếm tiền, Bạch Vĩnh Kỳ đã dụ dỗ bọn xã hội đen. Bạch Vĩnh Kỳ thỏa thuận nhỏ với tên đang giữ chặt tay mình.
- Mày biết tao là cục trưởng rồi chứ gì, được hay không cũng chết, mở khóa còng ra, Tiêu Vũ Đạt cho bọn mày bao nhiêu tao hứa danh dự cho bọn mày gấp đôi.
Hai thằng chớp mắt nhìn nhau một lúc.
- Một là được gấp đôi và sau này sẽ được êm ả làm ăn, hai là ngồi tù, đừng trách tao không nói trước, cục trưởng này nói 1 là 1, 2 là 2.
Hai tên đó nhìn nhau rồi gật đầu, một tên tay run run mở khóa còng cho Bạch Vĩnh Kỳ.
- Được rồi ngoan, xong khi xong việc, tao sẽ tự liên hệ. Giờ thì có thể cầm trước 1 tỉ của thằng Tiêu Vũ Đạt, 1 tỉ nữa sẽ giao sau.
Tiêu Vũ Đạt đếm xong tiền quăng cho tụi kia 1 tỉ rồi cười đắc ý.
Tiểu My lúc này nước mắt dàn giụa đã được Tiêu Vũ Đạt ra lệnh cởi trói Vĩnh Kỳ ra tín hiệu cho Tiểu My chạy lại thì bị Tiêu Vũ Đạt kéo lại.
- Tiêu Vũ Đạt anh là một tên khốn anh làm khổ chị tôi chưa đủ sao lại còn bắt tôi để uy hiếp anh rể tôi (Tiểu My được gỡ miếng băng do bọn chúng dán liền hét lên)
"Chát" (Tiêu Vũ Đạt tát Tiểu My )
- Chị mày là thứ hư hỏng phản bội chồng thôi có gì giỏi giang chứ. Còn nữa tao mới là chồng của chị mày là anh rể của mày ai cho mày gọi tên kia là anh rể hả.....
- Mày là thằng khốn nạn thả Tiểu My ra và biến đi ngay lập tức.
"Chát" cái tát tiếp theo rơi trên mặt Tiểu My.
- Aaaaa....tên khốn thả tôi ra...anh rể cứu em..
Lúc Tiểu My cất tiếng gọi anh rể đã làm Vĩnh Kỳ giật mình, vì từ khi về gặp gia đình Tú Uyên anh chưa nói chuyện tiếp xúc nhiều với Tiểu My vì Tiểu My không mấy thiện cảm với anh chắc vì sợ anh sẽ lại làm tổn thương chị mình. Vĩnh Kỳ nhìn Tiểu My vừa lo vừa mừng lo vì trên tay Tiêu Vũ Đạt có súng sẽ làm bậy bất cứ lúc nào mừng vì dần dần gia đình của Tú Uyên cũng đã chấp nhận anh.
- Tao nói, thả Tiểu Mỹ ra ngay...
- Tiêu Vũ Đạt anh mau thả tôi ra giao dịch đã xong nếu không thả tôi anh rể tôi và chị tôi không tha cho anh đâu.
- Con khốn mày gọi ai là anh rể tao mới là anh rể của mày là chồng của chị mày Dương Tú Uyên nghe chưa...
- Aaaaa....
Tiêu Vũ Đạt điên tiết bóp chặt cầm Tiểu My rồi thả Tiểu My ra cô bé sợ hãi chạy về phía Bạch Vĩnh Kỳ Tiêu Vũ Đạt bất ngờ giơ súng thẳng vào người Tiểu My khi cô chạy đến gần Vĩnh Kỳ thì Bạch Vĩnh Kỳ ngay lập tức chạy thật nhanh nhào tới đẩy mạnh Tiểu My sang một bên vì lực đẩy mạnh khiến Tiểu My ngã xuống một bên thì bỗng:
"Pằng"....
- A....
Bạch Vĩnh Kỳ nhăn mặt đau đớn quỵ xuống, viên đạn từ súng Tiêu Vũ Đạt bắn ra Bạch Vĩnh Kỳ đã đỡ cho Tiểu My 1 phát đạn và đã trúng vào bả vai anh... cùng lúc đó có tín hiệu hộ hoáng phát lên từ loa.
- Tất cả đứng yên giơ hai tay lên, cảnh sát đây!
Bọn xã hội đen bỏ chạy khiến cảnh sát phải nổ súng cảnh cáo, Tiêu Vũ Đạt thấy cảnh sát ập đến hắn hốt hoảng rơi cây súng trên tay không dám lượm mà lẩn ra cửa sau bỏ chạy.
- Anh rể anh có sao không anh chảy máu nhiều quá rồi.(Tiểu My chạy đến đỡ Bạch Vĩnh Kỳ đứng dậy.)
Bạch Vĩnh Kỳ đau đớn nhìn theo Tiêu Vũ Đạt rồi đẩy Tiểu My về phía cảnh sát.
- Anh không sao vết thương này không làm khó anh được em cứ yên tâm, em không sao là tốt rồi anh nhất định phải bắt được tên khốn đó lại trả thù cho chị Tú Uyên của em, sẽ có người đưa em về anh sẽ quay lại sau..
Bạch Vĩnh Kỳ nói rồi nhanh chân đuổi theo Tiêu Vũ Đạt như một cơn gió, mặc dù vai trái đã bị trúng đạn máu không cầm lại mà cứ thẩm ướt cả chiếc áo thun màu trắng như thế. Đã từng có nghiệp vụ tốt về thể lực lẫn kinh nghiệm quân đội, Bạch Vĩnh Kỳ không ngại việc đuổi theo Tiêu Vũ Đạt, anh muốn có chết cũng phải chính anh bắt được tên khốn Tiêu Vũ Đạt kia.
Tiêu Vũ Đạt băng vào đám cỏ dại cao gần 2m, sợ hãi tay ôm chặt cục tiền chạy bán sống bán chết, Bạch Vĩnh Kỳ vốn dĩ đã cao lớn việc chạy trong cỏ đối với anh chẳng là gì to tát cả. Tiêu Vũ Đạt vì cố giữ cục tiền trong tay mà không nhìn đường đã bị vấp cục đá té xuống, mặt hắn đập vào cục đá lớn gãy cả sóng mũi. Bạch Vĩnh Kỳ ngay lập tức dùng đầu gối đè chặt hai chân hắn và lấy chiếc còng khi nãy còng tay Tiêu Vũ Đạt.
- Thằng khốn kiếp, cái đấm này là tao cho mày tỉnh vì mày có ý nghĩ làm hại đến gia đình Tú Uyên!
- Cái đấm này là cho mày biết tao là ai, mày dám đánh cục trưởng hải quan Bạch Vĩnh Kỳ tao đến chảy máu mũi à?
Riêng cái đấm thử 2 Bạch Vĩnh Kỳ đấm hẳn 3 cái.
- Còn cái đấm này, cảm ơn mày đã buông tha cho Tú Uyên mặc dù lời cảm ơn nhưng tao vẫn phải đấm mày thằng ngu à. Trên đời này tao chưa thấy ai ngu ngốc như mày, một người tuyệt vời như Tú Uyên mà mày để mất đó là hối tiếc nhất cuộc đời mày trong song sắc.
- Bạch Vĩnh Kỳ, tha cho tao, tao biết lỗi rồi.
- Sẵn đây tao nói cho mày biết, Tú Uyên cô ấy mang thai con tao đã 4 tháng rồi, chúc mừng tao đi, đàn ông hơn nhau ở chỗ làm cho người phụ nữ mình yêu được hạnh phúc, tạm biệt mày.
Cú đấm cuối cùng khiến cho máu từ vai Bạch Vĩnh Kỳ túa ra rất nhiều, sự đau đớn bắt đầu nhiều hơn từ vết thương đó, mặt Vĩnh Kỳ tái nhợt đi, mồ hôi trên trán bắt đầu rịn lên.
- Vĩnh Kỳ, nhanh tay đưa cậu ấy lên viện ngay (Vương Tuấn Hạo và cảnh sát đã đuổi kịp đến nơi anh vội vã ra lệnh)
- Tuấn Hạo à, việc còn lại mình nhờ cậu tống hắn ta vào tù một cách nhanh nhất có thể.
Trước mặt Bạch Vĩnh Kỳ mọi thứ đều lu mờ, mắt không thể nhìn thấy được gì nữa. Tiêu Vũ Đạt bị lôi cổ về đồn cảnh sát để bắt đầu truy cứu tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản và trong vòng 3 ngày sau Đường Bích Vân đã đầu thú