Khi về tới nhà cô giật mình khi thấy Viên Hân ngồi bơ phờ.
- Tối qua mình đánh cái tên Bạch Vĩnh Kỳ à?
- Không, cậu chỉ xô anh ta mạnh thôi.
- Xô hả, sao cậu không cản mình.
- Mình đâu biết anh ta là ai?
- Anh ta... Bạch Vĩnh Kỳ là cục trưởng cục Hải Quan đó, mình đang theo dự án đó, sáng nay mình bị đuổi việc, một tháng mình làm tận 80 triệu, còn nữa giám đốc nói sẽ cho người xử mình nếu mình không đến xin lỗi Bạch Vĩnh Kỳ đó.
- Cậu đang nói gì vậy?
- Tú Uyên, giờ mình phải làm sao?
- Làm sao mình biết, cậu đến xin lỗi cái tên đó đi.
- Mình không dám, mình không dám đâu. Bây giờ chỉ còn 1 cách cậu có thể đi cùng mình không?
- Cậu điên à Viên Hân ? Chuyện này đâu có liên quan gì đến mình.
- Tú Uyên, cậu nể tình mình cứu giúp cậu trong lúc khó khăn, giúp mình với. Chỉ vì cái tên Bạch Vĩnh Kỳ đó đòi qua đêm với cậu, mình say quá không nhìn rõ cứ nghĩ cậu bị ăn hiếp nên bảo vệ cậu mới ra nông nỗi này.
- Mình biết nhưng mà.
Viên Hân khóc van xin cô rất thảm thiết. Cuối cùng vì cô ấy cô chấp nhận cùng Viên Hân đến quỳ lạy Bạch Vĩnh Kỳ để xin tha thứ.
10 giờ sáng hôm sau, Viên Hân ra khỏi nhà trước, bọn cô hẹn nhau có mặc tại cơ quan nơi Bạch Vĩnh Kỳ làm việc.
- Cô tưởng gặp Bạch Vĩnh Kỳ mà dễ hả, cô biết họ là ai không?
Viên Hân nhanh miệng nói:
- Anh chỉ cần báo cáo lên cục trưởng Bạch, cô gái đêm qua từ chối anh ấy đến gặp, thì nhất định Cục Trưởng sẽ đồng ý.
- Viên Hân cậu điên à?
Không ngờ khi được báo cáo nguyên văn như thế bọn cô được mời lên thật..
- Tú Uyên cậu vào thang máy trước đi nha, lên tầng 20 đi, mình sẽ lên sau.
Cô tin Viên Hân, bấm thang máy lên trước, cuối cùng cô đợi rất lâu cũng không thấy Viên Hân lên bỗng cô thấy nhắn tin của Viên Hân:
- Trăm sự nhờ cậu mình không dám gặp anh ta, anh ta sẽ giết mình mất đấy Tú Uyên !
Vậy là cô phải tự đi giải quyết, bước vào phòng làm việc cô gõ cửa. Bạch Vĩnh Kỳ đang ngồi xem tài liệu, bỗng đặt sắp tài liệu xuống rồi ngước lên mắt nhìn cô.
- Cô là cô gái lúc tối qua?
- Đúng rồi, chính là tôi.
- Gan to lắm, rốt cuộc châm ngôn làm gái của cô là gì?
- Sao anh bệnh hoạn vậy, đầu óc anh như thế mà leo lên được chức vị này?
Bạch Vĩnh Kỳ cười rồi đứng dậy đi về phía cô.
- Tối qua cô đã sỉ nhục tôi!
- Tôi không cố ý, tôi không làm gái, tôi phải nói bao nhiêu lần thì anh mới hiểu đây?
- Vậy cô làm gì?
- Tôi...
- Không trả lời được chứ gì, làm gì cũng không biết, chứ không phải cô biết thân thế của tôi, hối hận vì tối qua bỏ lỡ không qua đêm cùng tôi, cô muốn xin lỗi?
- Tôi không thèm, và tôi cũng có hứng thú với việc đó.
- Ý cô nói nhìn tôi cô không có hứng?
- Đúng rồi, nhìn anh tôi không có hứng nghĩ chuyện đó, tôi đến đây để xin lỗi giùm bạn tôi thôi.
- Cô gái lúc tối qua đẩy tôi, đó là đối tác của bên công ty vận chuyển lớn, tôi đã hủy hợp đồng và không kí nữa.
- Khoan, họ làm ăn rất đàng hoàng, anh đừng có mà giận cá chém thớt.
- Cô biết gì mà đàng hoàng, công ty này đã trốn thuế rất nhiều lần đến khi bắt quả tang mới khai nhận, tiễn khách, tôi bận rồi.
- Khoan đã, làm thế nào để anh có thể bỏ qua chuyện lúc tối, tôi nghe Viên Hân nói anh đồng ý kí, tôi mới đem tập hồ sơ đó lên cho Viên Hân.
- Làm thế nào để đồng ý à?
- Anh nói đi.
Bạch Vĩnh Kỳ quay lại liền nói:
- Tôi muốn ngủ với cô.
- Anh.
- Đây là số điện thoại của tôi, nếu cô có nhã ý, thì tối nay 8 giờ hãy gọi cho tôi.
- Kinh tởm.
- Tôi nghe câu này quen rồi, cô tên gì.
- Dương Tú Uyên !
- Được rồi, giờ tôi phải đi họp, chào!
Bạch Vĩnh Kỳ liếc mắt nhìn cô rồi bước đi qua.
- Ngủ với anh tôi sẽ được gì?
- Tiền, cô làm gái mà?
Bạch Vĩnh Kỳ bỏ đi không một chút luyến tiếc, lại nhắc đến chứ tiền, con số 200 triệu lại hiện lên trong đầu cô, tiền và tiền. Cô trở về nhà thì thấy Viên Hân chạy đến.
- Sao rồi Tú Uyên?
- Tên đó là một người biến thái.
- Rốt cuộc sao?
- Anh ta nói chỉ cần mình ngủ với anh ta sẽ có tiền và chấp nhận bỏ qua cho cậu!
- Ngủ với anh ta?
- Ừm.
- Cậu thấy sao?
- Sao cậu lại hỏi lại mình, làm sao có thể ngủ với anh ta mình không bao giờ làm việc đó.
- Cậu cần tiền để làm phẫu cho ba cậu mà, đúng không?
- Thì đúng là như vậy mình đang tìm cách kiếm tiền đây.
- Vậy thì cậu chỉ cần ngủ với hắn ta 1 đêm thôi, không mất mát gì, vả lại cậu đã từng có chồng, đâu sợ bị mất trinh tiết gì nữa chứ?.
- Viên Hân cậu còn điên hơn tên đó nữa.
- Vả lại, có một chút mối quan hệ với một người có quyền hành bên hải quan, là một điều tốt đó.
- Dẹp đi Viên Hân ! mình có chồng rồi!
- Nhưng đã ly hôn rồi, cái cậu cần là kiếm tiền phẫu thuật cho ba cậu bác ấy không đợi được lâu đâu.
Cô giận Viên Hân vào phòng khóa chốt cửa, tự nhiên ở đâu xuất hiện cái tên Bạch Vĩnh Kỳ đó, rồi còn lại muốn ngủ với nhau, đúng là xã hội bây giờ nhiều tên chỉ biết gái gú mà không hề biết liêm sỉ. Nhìn Viên Hân thẫn thờ ngồi ngoài ban công cô đi ra.
- Thật ra mình rất lo lắng không biết lấy đâu ra số tiền 200 triệu để phẫu thuật cho ba mình.
- Vậy cậu làm gì để có tiền? Bác ấy không chờ cậu lâu được đâu Tú Uyên..
- Mình...
- Chỉ một lần thôi Tú Uyên, Bạch Vĩnh Kỳ đó có rất nhiều tiền, công việc như tụi mình cũng đã từng bỏ thân xác ra ngủ với một người để đạt được điều mình muốn là chuyện bình thường. Họ muốn mình ngủ với họ một đêm, họ cần cảm giác lạ, mình cần tiền, đáp ứng nhu cầu của nhau thì có gì xấu. Hơn nữa mình tin chắc anh ta sẽ không phiền cậu lần 2-3 đâu, đối với anh ta chỉ qua đường thôi, anh ta nổi tiếng đào hoa nên giám đốc mình mới đưa đến tận 3 cô gái để anh ta chọn.
- Một đêm thôi à?
- Đúng mà, cậu có chồng rồi mất mát gì? Cậu vừa giúp được mình, vừa có tiền để chữa bệnh cho bác trai mình thề sẽ giữ bí mật đến chết!
- Chắc chắn là 1 đêm không, nhưng nhìn thân hình mình như thế này, với ngoài Vũ Đạt ra mình không muốn cho ai đụng đến.
- Cậu điên vừa thôi, giờ mà Vũ Đạt cái nổi gì, cậu đã lấy lại vóc dáng, rất đẹp.
- Làm vậy người đời sẽ sỉ vả đó.
- Mình không nói nữa, cậu làm gì làm, mình cũng không cần cậu giúp nữa.
Viên Hân bỏ đi vào phòng đóng cửa lại. Cô định dọn đồ đi nơi khác, nhưng nghĩ đêm đó Viên Hân ra tay giúp cô, bỗng cô có điện thoại.
- 3 ngày nữa cô lo sắp xếp ra tòa kí giấy, trước khi tôi lấy vợ. Tôi muốn xong thủ tục cần thiết.
- Chúng ta ly hôn thật à?
- Cô đừng có lụy tình như vậy, giải thoát cho nhau đi.
- Nếu có một ngày em ở bên người khác anh cũng không đau lòng như anh từng nói?
- Tất nhiên là không, tôi không bao giờ hối hận.
- .... Được hôm đó tôi sẽ đến (cô cảm thấy tuyệt vọng quá)
- Ok..!!! ( Tiêu Vũ Đạt liền cúp máy)
Cô cầm card chỉ in tên và số điện thoại của Bạch Vĩnh Kỳ nước mắt cô rơi. Cô đã không còn cách nào khác nữa rồi ba cô đang chờ cô trong bệnh viện. Cô bấm số điện thoại của Bạch Vĩnh Kỳ.
- Alo...
- Tôi đồng ý!
- Tú Uyên à, thế thì đúng 8 giờ tối nay cô hãy đến địa chỉ đúng như tôi đã cho, hãy chuẩn bị các thao tác cho kĩ để phục vụ tôi đi, tôi muốn xem cô thú vị như thế nào??
Bởi vì cô từ chối Bạch Vĩnh Kỳ, bởi cô làm anh mất mặt, bởi vì chưa có một ai dám lên mặt gọi tên anh rành mạch rõ to như cô cả, biết là nhầm lẫn nhưng đối với một kẻ đào hoa, khinh thường phụ nữ như anh Bạch Vĩnh Kỳ thì gặp những người như cô càng làm anh háo hức.