Tại Hải Quan, ngày hôm nay công ty YLA cần được ký kết hợp đồng để nhập khẩu lô hàng mới, chị Minh Lan đến để gặp Vĩnh Kỳ chị ấy được mời lên phòng rất nhanh vì nghe nhắc tên công ty YLA là Bạch Vĩnh Kỳ lại liên tưởng đến ngay Tú Uyên. Khi Minh Lan bước vào phòng thì thấy gương mặt Bạch Vĩnh Kỳ trầm xuống, đượm buồn, lúc nào cũng thở dài. Dường như Bạch Vĩnh Kỳ đang thiếu sức sống khi không còn Tú Uyên bên cạnh nữa.
- Dạ thưa cục trưởng, mời anh xem hợp đồng này, để xét duyệt công ty tôi nhập lô hàng sắp tới được không anh?
Bạch Vĩnh Kỳ im lặng không hé nửa lời, lật từng trang để xem, chân mày anh chau lại đọc từng mục sản phẩm tuyệt đối không nói thêm bất cứ lời nào, Minh Lan cũng sợ trước Vĩnh Kỳ vì hình ảnh quá uy nghiêm của anh. Hẳn là ngồi trước mặt cục trưởng như vậy khiến ai cũng căng thẳng.
Khi Bạch Vĩnh Kỳ đặt bút kí giấy tờ xét duyệt, điện thoại anh bỗng có thông báo email gửi đến, Minh Lan nhìn thấy màn hình điện thoại chính là Tú Uyên hình Tú Uyên cười quay mặt lại, gần đó là bàn tay anh nắm lấy tay Tú Uyên. Minh Lan chùn lòng xuống cảm thấy có một chút gì đó xót xa. Vĩnh Kỳ liếc mắt sang màn hình điện thoại mỉm cười khi thấy gương mặt Tú Uyên, Bạch Vĩnh Kỳ kí xét duyệt mà không cần nhìn nắn nón chữ kí của mình.
- Xong rồi, nhớ đóng cửa lại nhẹ nhàng, dạo này tôi ghét tiếng ồn.
- Dạ cục trưởng, chào cục trưởng.
Bạch Vĩnh Kỳ tựa vào lưng ghế quay sang nhìn ô cửa sổ với nét mặt đượm buồn, chắc chắn lại nhớ về Tú Uyên. Minh Lan lại nhìn Bạch Vĩnh Kỳ suy nghĩ có nên nói tất cả không, vì suy cho cùng Tú Uyên đáng được yêu thương và tôn trọng, huống hồ gì Tú Uyên lại đang mang thai. Còn Bạch Vĩnh Kỳ thì cũng dằn vặt lương tâm chẳng kém.
- Cục trưởng, tôi biết Tú Uyên đang ở đâu.
Ngay lập tức Vĩnh Kỳ quay lại nhìn Minh Lan:
- Cô vừa bảo gì? Cô nói cái gì Tú Uyên đúng không?
- Dạ cục trưởng, tôi biết thông tin về Tú Uyên, mặc dù cô ấy dặn có chết cũng đừng nói gì về cô ấy nhưng mà....
- Cô có thể đi vào vấn đề luôn không, tôi không thích dài dòng cho lắm, cô biết gì thì nói ra hết đi.
- Dạ.
- Cho tôi mượn lại giấy xét duyệt, thật ra tôi vẫn chưa có ghi cụ thể vào là cho nhập khẩu hôm hay, tôi sẽ sửa cho cô được lấy hàng vào sáng mai.
Minh Lan đổ mồ hôi hột lần đầu tiên thấy Bạch Vĩnh Kỳ dễ chịu đến mức vậy.
- Tú Uyên đã nằm một mình tại bệnh viện cả 3 ngày, tự uống thuốc, tự ăn, tự chăm sóc bản thân mình khi anh vừa đi công tác.
- Nói tiếp đi. Tại sao Tú Uyên nằm bệnh viện?
- Chồng cũ Tú Uyên cưỡng hiếp cô ấy đến mức khiến cô ấy chảy máu vùng kín.
Bạch Vĩnh Kỳ thẫn thờ, anh còn không tin nổi những từ đã nghe, dù biết anh đã chuẩn bị tình thần cho tình huống xấu nhất, nhưng thật lòng khi nghe những điều đó đầu anh đau nhức, mọi thứ trước mắt là một màu đen tối, Bạch Vĩnh Kỳ từ từ dựa thẳng vào lưng ghế, nhắm mắt lại hít một hơi thật dài.
- Con tôi, vẫn giữ được chứ? (Vĩnh Kỳ bình tĩnh hỏi tiếp)
- Dạ vẫn giữ được.
- May quá, Tú Uyên có khóc nhiều không, chắc cô ấy khóc sưng cả mắt, bỏ ăn, lúc nào cũng nhắc tới tôi và dặn không được kể cho tôi nghe đúng không?
- Dạ cục trưởng.
- Hiện tại cô ấy ở đâu? Cho tôi biết chỗ cô ấy ở.
- Dạ Tú Uyên đang ở Tô Châu!
Bạch Vĩnh Kỳ ngay lập tức cầm điện thoại lên thì Minh Lan xua tay.
- Cục trưởng hãy nghe tôi nói!
-.......
- Đừng tìm Tú Uyên trong thời điểm này, tôi xin anh để cho Tú Uyên bình tâm lại mọi thứ đã. Cô ấy đang rất sốc và có lúc hoảng loạn nữa. Hiện tại cô ấy đã có công việc tốt không khác gì ở Thượng Hải vì vốn dĩ đã rất tài giỏi. Tú Uyên hiện tại cảm thấy có lỗi với anh vô cùng, không dám đối diện anh đâu, nếu bây giờ anh xuất hiện trước mặt cô ấy, sẽ không giải quyết được vấn đề gì cả, mà chỉ khiến cô ấy trốn chạy thêm thôi.
- Làm sao tôi có thể chấp nhận được mọi việc, cô có thể nói với Tú Uyên, tôi hiện tại chỉ cần thấy mặt cô ấy mỗi ngày, tôi sẽ bỏ qua tất cả, cô ấy đang có thai đấy, Tú Uyên rất cần tôi bên cạnh cô không hiểu à?
- Tôi biết thưa cục trưởng, nhưng mà nếu bây giờ về anh tìm cô ấy thì chẳng khác nào khiến mọi chuyện đâm đầu vào ngõ cục. Nói thẳng ra Tú Uyên yêu cục trưởng quá nhiều, nên cô ấy mới đau như vậy. Vì yêu quá nhiều nên không muốn anh bị tổn thương mà chạy trốn. Tôi chưa từng thấy ai mạnh mẽ, cao thượng như Tú Uyên, tội nghiệp quá.
Vĩnh Kỳ quay lưng lại phía Minh Lan giọt nước mắt của anh rơi trên gương mặt đầy lạnh lùng và sắc đá. Tim anh như vỡ ra làm trăm mảnh, anh hối hận, thật sự hối hận vì trước đêm đi Hàn Quốc đã không ôm ấp Tú Uyên, anh cũng chẳng thể nào nghĩ ra được đêm đó là đêm cuối cùng anh được gần gũi với Tú Uyên. Chưa có người con gái nào làm anh đau khổ tột cùng đến vậy.
- Được rồi, cô về đi, tôi hứa tôi sẽ không làm phiền cô ấy.
Đó là những chuỗi ngày đen tối nhất của Bạch Vĩnh Kỳ, làm việc ở Hải Quan rồi về nhà, mỗi lúc ăn cơm đều phải có thêm một cái chén đối diện, Bạch Vĩnh Kỳ gắp thức ăn bỏ vào chén, bên cạnh là một cốc sữa giống như ngày xưa anh từng sống với Tú Uyên. Không bữa cơm tối nào anh không rơi nước mắt, đường đường là một cục trưởng hải quan thành phố cũng có ngày chết vì người con gái tên “ Tú Uyên ”.
Anh đã cho người tìm kiếm Tiêu Vũ Đạt, nhưng hắn ta trốn biệt tích từ hôm ấy, khiến lòng hận thù của Bạch Vĩnh Kỳ dành cho Tiêu Vũ Đạt còn sôi sục gấp 10 lần Tú Uyên.