Cô vào phòng bấm chốt cửa, nhắn tin cho Vĩnh Kỳ .
- Anh ngủ phòng bên cạnh đi, em ổn em không yếu đuối như anh nghĩ đâu, em chỉ muốn mình bình tâm lại một chút, em cần được có không gian riêng, đừng lo cho em.
- Tú Uyên, lúc này em cho anh gần em được không?
- Không, không thể được, anh yên tâm em không ngu ngốc đến mức làm hại con mình. Nó hình thành từ tình yêu cảm xúc nồng cháy nhất, có chết em cũng quyết sinh con.
- Tú Uyên, mở cửa cho anh.
Bạch Vĩnh Kỳ đập cửa rất nhiều, đơn giản lúc này cô không muốn mình làm anh phải khó xử nữa. Anh muốn ôm cô vào lòng, nhưng cô lại muốn giữ khoảng cách với anh.
Cả 2 thức trắng đêm, Bạch Vĩnh Kỳ đau khổ dằn vặt, anh không vào phòng riêng để ngủ mà ngồi ghế sopha, ra ban công suy nghĩ lại tất cả mọi việc mình đã làm, tại sao anh lại phải trả giá đắt đến vậy?
Bên ngoài ban công, khói thuốc lá bay bay nồng đến sặc mũi, Bạch Vĩnh Kỳ ngồi đó châm liên tục từng điếu, không biết bao nhiêu cho đủ.
Đã 2h sáng rồi, chắc chắn anh biết giờ này Tú Uyên vẫn trắng đêm như anh. Nhưng Tú Uyên nhất quyết muốn được một mình, trước đây anh cứ nghĩ phụ nữ chỉ cần cho tiền là ngoan, muốn gì là làm theo, anh không cần phải van xin nài nỉ ai. Kể từ đó Bạch Vĩnh Kỳ anh tha hồ chơi bời, lên giường với biết bao nhiêu cô gái, đào hoa, phong lưu số 1, mà không nghĩ rằng có một ngày đẹp trời anh yêu Dương Tú Uyên vô cùng.
Từng không xem trọng phụ nữ bây giờ Bạch Vĩnh Kỳ lại cưng chiều Tú Uyên hết mực tất cả mọi hướng đâu đâu cũng là Tú Uyên, trước kia Bạch Vĩnh Kỳ anh thấy giọt nước mắt phụ nữ rơi lại mỉa mai, cười nhạo. Tự nhiên bây giờ khi thấy Tú Uyên khóc, anh đau lòng khôn xiết, chỉ muốn làm sao đừng để người mình yêu rơi nước mắt thêm lần nào nữa.
Tự nhiên ở đâu xuất hiện một người tên là Dương Tú Uyên, tự nguyện vì anh làm mọi thứ, không cần tiền, không cần danh phận, chỉ cần tình yêu của anh, tự nguyện sinh con cho anh. Mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì, còn nữa...luôn luôn chiều anh đến cùng mỗi khi làm tình không bao giờ từ chối.
Nhưng cuộc ăn chơi, chơi bời, cũng phải trả giá, nói đúng hơn nghiệp quật Bạch Vĩnh Kỳ anh sớm hơn anh tưởng. Anh cứ nghĩ cả đời này chẳng có thứ gì kiềm chân nổi mình, tất cả chỉ là ăn chơi qua đường, đùng một cái Tú Uyên xuất hiện, anh nhận ra mình đã sai lầm rất nhiều trong quá khứ. Nếu không vì những sai lầm đó thì giờ đây Tú Uyên ngày hôm nay sẽ hạnh phúc chứ không phải khóc đau khổ như vậy?
Bạch Vĩnh Kỳ nghĩ rằng anh phải là người chịu trách nhiệm giải quyết tất cả, không cho bất cứ điều gì làm tổn thương Tú Uyên.Cô làm anh thay đổi hoàn toàn.
Làm cho Tú Uyên đau khổ chính là sự trừng phạt lớn nhất cuộc đời Bạch Vĩnh Kỳ anh.
Đã 3 ngày rồi, cô và anh không nhìn mặt nhau, mà nói đúng hơn là cô chưa muốn nói chuyện với anh. Cô nghén, nôn nhiều không ăn được gì cả...
- Tú Uyên, em giận anh cũng được, nhưng để anh chăm sóc em, anh là người làm em có thai em không nhớ điều đó hả?
- Em chịu được, em không muốn phiền anh, em chỉ nôn chút thôi.
- Tú Uyên...
Bạch Vĩnh Kỳ hét lên vì không thể chịu đựng được sự lạnh nhạt của cô trong 3 ngày qua.
- Thà em muốn gì em nói ra hết đi, sống trong một nhà, anh yêu thương em như vậy mà đến một câu nói em cũng tiết kiệm với anh. Mặt anh xấu lắm hả tại sao em không nhìn thẳng vào mặt anh một lần?
- Để em yên, con của anh làm em nghén đó, em đã quá mệt mỏi rồi.
Cô quay đi vào phòng đóng cửa lại, 20p sau Vĩnh Kỳ nấu cho cô một tô cháo nóng, một chút thịt bằm bưng vào.
- Tú Uyên, có thể anh nấu sẽ mặn hoặc nhạt, nhưng mà nhìn em xót lắm anh không chịu được. Em ăn chút gì đi.
- Được rồi, em sẽ ăn anh để đó đi.
- Anh ôm em được không?
- Đừng Vĩnh Kỳ, lúc này chưa thể!
Cô ăn cháo anh nấu, nói thật vị nhạt lắm, nhạt như lòng cô lúc này vậy. Anh chưa bao giờ vào bếp vì ai, nấu bất cứ món gì, khi cô ăn cô khóc.
Ngày trước mỗi lần cô ốm đau, cô tự mình chăm sóc mình, tự mình mua thuốc, tự uống, có bệnh cũng phải làm công việc nhà mà không kêu than.
Ngày cô đau bụng vì đến tháng mẹ chồng cũ cô chửi cô vô cớ.
- Tú Uyên cô không chịu dậy hả, 6h sáng còn ngủ trương mắt lên, không lo cho chồng đi làm hả?
Cô cố gắng xuống nhà mẹ cô quăng cái khăn lau bếp vào mặt:
- Không biết ba mẹ cô lại không dạy cô cách làm dâu à, thấy chồng cô ngồi đó chưa ăn uống gì không?
- Dạ con xin lỗi mẹ, tối qua con đến tháng đau bụng cả đêm thành ra không ngủ được, sáng con mới ngủ được có 1 tiếng thôi mẹ.
- Ngủ hả, ngủ hả, thế cô về đây làm dâu hay về đi nghỉ dưỡng. Sống ở đây không biết điều thì không xong đâu nhé!
- Mẹ, đừng đánh con.
- Không đánh cô hả, cô không biết đạo lý thì tôi dạy cô, ba cô mang tiếng từng phục vụ cho quân đội mà không biết dạy cô à?
- Mẹ đừng mang ba mẹ con ra xúc phạm.
- Đừng hả, thế thì bỏ đi đi, tôi đây không cần!
Cô như thế mà chưa bao giờ Tiêu Vũ Đạt vì cô hỏi han hay bênh vực cô dù chỉ một lần.
Nhìn lại Vĩnh Kỳ cô biết nói gì đây? Rốt cuộc anh khổ vì cô hay cô khổ vì anh? Tại sao anh yêu thương cô và cưng chiều cô như một cô công chúa vậy?
Cô còn dặn bản thân mình, đừng giận anh quá lâu, anh ấy cũng đã kiệt sức rồi!