Hôm nay Vĩnh Kỳ có việc ở cơ quan nên báo về muộn tầm 10h. Lúc 9h30 cô đã xuống dưới chung cư chờ sẵn, vì cô nhớ anh lắm rồi chỉ cần thấy là chạy đến ôm lấy anh ngay thôi.
Đang đi qua đi lại cô chăm chú bấm điện thoại thì ngước mặt lên thấy:
- Vũ Đạt...anh làm gì ở đây vậy?
- Tú Uyên , em sống ở đây à?
Cô lật đật cầm chặt điện thoại lại thì Vũ Đạt giật lại.
- Màn hình điện thoại em là thằng chó nào vậy hả, đây là vết bớt trên ngực phải của em mà?
Cô giật nhanh điện thoại lại.
- Trả điện thoại đây, anh nói ai là thằng chó hả?
- Tú Uyên, em được lắm, mới đây em đã ăn ngủ với người khác rồi à.
- Anh biến đi!
Cô quay đi thì anh ta nắm tay lại.
- Tú Uyên, chúng ta chỉ mới chia tay có 1 năm thôi, mình trở lại như trước được không em?
- Vũ Đạt, anh nghĩ anh là ai vậy?
- Tao là chồng cũ mày đó.
- Đúng, chồng cũ và đã ly hôn, tôi có cuộc sống của tôi, anh có vợ và con của anh. Tôi và anh không liên quan gì cả. Anh hiểu chứ?
- Tú Uyên, anh và em chưa thể kết thúc được, chúng là ta của nhau, anh là người đàn ông đầu tiên của em mà, em không nhớ hả?
- Anh im đi Tiêu Vũ Đạt tôi nghe mà thấy kinh tởm quá, tôi không hiểu sao ngày xưa có thể sống và chịu đựng anh 3 năm trời, để anh hành hạ xem tôi khác nào con chó không, chính anh là người phản bội. Công khai đưa nhân tình về thông báo có thai, anh có biết tôi đã đau khổ như thế nào không hả?
- Anh sai rồi, em tha lỗi cho anh đi, Bích Vân bây giờ không xem ai ra gì ba mẹ anh giờ mệt mỏi với cô ta lắm, cô ta chỉ ngủ suốt ngày, con cái không chăm lo. Còn đòi đuổi ba mẹ anh ra khỏi nhà nữa. Anh sẽ ly hôn với Bích Vân mình sống và làm lại từ đầu đi em.
- Đừng đụng vào người tôi. Đáng ra tôi ly hôn anh từ lúc tôi phát hiện ra lần ngoại tình từ đầu của anh rồi, vì tôi quá ngu ngốc, quá nhu nhược nên mới để anh cắm cái sừng dài vậy. Tôi nhận ra ông trời còn quá công bằng với tôi cho tôi ly hôn anh sớm khi mới 25 tuổi, quá sớm để tôi làm lại từ đầu. Tôi bây giờ không muốn liên quan anh và cũng không cần anh đâu. Để cho tôi yên, tôi rất yêu người đàn ông này, anh hiểu không?
Cô giơ màn hình điện thoại lên rồi nói, cô quay đi thì anh ta ôm sau lưng cô.
- Đừng Tú Uyên, đừng đi, anh hối hận rồi.
Vừa lúc đó thang máy mở ra, Bạch Vĩnh Kỳ vô cùng oai phong bước ra...
- Uyên Uyên?
Bạch Vĩnh Kỳ đi tới, Tiêu Vũ Đạt từ từ thả cô ra.
- Cậu là ai? (Bạch Vĩnh Kỳ hỏi)
- Tôi là chồng Tú Uyên.
- Anh câm miệng đi, mình đi lên nhà thôi Vĩnh Kỳ.
- Tú Uyên, Tú Uyên , anh không thể sống thiếu em được, đừng tin vào lời tên này dụ dỗ, hắn ta lừa em đó.
Cô và Vĩnh Kỳ bước vào thang máy, anh cảm thấy bắt đầu khó thở, cố gắng rất bình tĩnh. Vĩnh Kỳ không đụng đến Tiêu Vũ Đạt bởi vì anh là một cục trưởng hải quan, không thể tùy tiện chửi bới, đánh ai để bị xấu hình tượng.
Lên tới nhà, anh đứng thẫn thờ tháo caravast, cởi 5 nút áo sơ mi trắng mà tận 10p, tháo đôi giày hẳn 10p, người như sắp không trụ nổi.
- Vĩnh Kỳ, em pha nước ấm cho anh nha, em thấy anh mệt mỏi quá.
Vĩnh Kỳ gạt tay cô xuống.
- Không cần đâu em, anh muốn tắm nước lạnh, cảm ơn em.
Cô bắt đầu đau lòng.
- Vĩnh Kỳ, em...
- Không có gì đâu em, anh muốn yên tĩnh một chút.
Anh tắm nước lạnh xả mạnh và tắm rất lâu. Tắm xong anh ra ban công hóng gió lần đầu tiên cô thấy anh dùng đến thuốc lá. Cô đi qua rồi đi lại, không biết mình phải nên làm gì.
Suốt 2 tiếng đồng hồ, 23h đêm anh vẫn hút rất nhiều thuốc, đôi lúc lại ho lên, chắc chắn bị cảm lạnh rồi. Nếu bây giờ mà ra xin lỗi, nhưng cô có lỗi gì đâu, rốt cuộc cô nghĩ cách như hôm qua, tiếp tục thay bộ đồ ngủ màu đen quyến rũ, lộ vòng 1 hững hờ rồi đi ra từ từ ôm lấy anh.
- Em ước gì lúc còn trẻ chúng ta gặp nhau thì có lẽ bây giờ anh và em không một ai phải tổn thương, phải dằn vặt nhau như lúc này, em tệ lắm đúng không anh?
- Em không có lỗi.
- Nếu không có lỗi, thì sao anh lại im lặng, em có làm gì sai không?
- Tú Uyên, em ngủ trước đi, ngày mai anh sẽ bình thường trở lại.
- Em không thể để anh đứng ngoài ban công được, Vĩnh Kỳ à, nhìn em đi.
Cô cố gắng chen vào trong vòng tay của anh, anh dập điếu thuốc đi, cô hôn anh nhưng anh né tránh.
- Đừng..
- Vĩnh Kỳ, anh làm như thế người mà đau lòng nhất là em anh à.
- Anh biết mà, chắc là do anh yêu em nhiều quá.
- Yêu nhiều quá mà anh làm vậy hả, tại sao chúng ta phải quan tâm đến những điều đó.
Cô tủi thân, nước mắt lăn dài, cô khóc trước mặt anh.
- Tú Uyên, anh xin lỗi, em đừng khóc anh đau lòng lắm.
- Anh nói đi em phải làm sao, em đã không phiền đến cuộc sống của họ, em đã làm rất tốt sau khi ly hôn, tại sao em không được hạnh phúc.
- Anh xin lỗi.
- Em đã nói rồi mà, nếu như cho em quay lại năm em 18 tuổi em nhất định sẽ tìm anh, đừng khiến em đau lòng nữa, em có muốn cuộc đời em như thế đâu.
Anh ôm cô vào lòng rồi hôn lên tóc cô.
- Uyên Uyên, anh yêu em rất nhiều rồi, còn em như thế nào hả?
- Em cũng yêu anh mà, yêu anh nhất mà, anh không cảm nhận được à?
Anh cuối xuống hôn cô rồi từ từ bế cô đến chiếc giường rộng lớn và thế là một đêm nữa, quấn lấy nhau liên tiếp! Chỉ vì quá yêu nhau mà thôi.