Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức cô không tin là sự thật, ba chồng cô cầm cây dù chạy ra che cho cô:
- Tú Uyên, ba biết là con rất đau lòng, ba biết con thương thằng Đạt mọi chuyện như con cũng đã thấy rồi. Đường Bích Vân nó có thai, ít nhất bây giờ cũng phải có trách nhiệm.
- Con tưởng người mà thương con trong nhà này còn ba chứ.
- Ba là đàn ông, ba xem con như con gái, bây giờ đứng giữa mọi việc vỡ lỡ ba cần thời gian sắp xếp.
Lúc kéo vali đi ra khỏi nhà gặp Tiêu Vũ Đạt lái xe vào anh ta dừng lại hạ kính xuống nói:
- Tú Uyên, cô cầm tiền đây mà còn ăn uống, đi xe, cô nghe tôi nói không?
- Anh còn mặt mũi gọi tên tôi hả? anh không xứng đáng, trong suốt 3 năm qua dù ở bên anh có tủi thân, bị mẹ anh mắng chửi, chịu những trận đòn của anh nhưng tôi chưa bao giờ hối hận khi ở bên anh. Giờ đây, tôi thấy hối hận, hối hận lắm.
Tiêu Vũ Đạt cười nhếch mép nhấn ga chạy đi cô biết không còn gì để nói nữa ra đường bắt xe về thành phố B.
Cô bắt taxi về nhà ba mẹ ở Thâm Quyến vào lúc 12h đêm, gõ cửa nhà mẹ cô nhẹ nhàng mở chốt, rồi mắt nhắm mắt mở:
- Ai vậy?
- Mẹ.
- Trời ơi, tiểu Uyên sao người con ướt nhem vậy hả?
- Mẹ ơi, mẹ cho con gái mẹ vào nhà được không?
Mẹ sợ ba thức giấc nhẹ nhàng đẩy vali vào trong.
- Tiểu Uyên, mẹ pha nước ấm rồi con vào tắm đi không thì bệnh đó!
Cô tắm xong, vào phòng ngồi xuống giường, em gái cô thần thờ nhìn cô rồi liếc mắt nhìn mẹ, mẹ lấy khăn lau khô tóc cho cô.
- Sau lại về đây giờ này, Vũ Đạt đâu con.
- Anh ta đã làm cô gái khác có thai rồi mẹ.
- Có thai? thế là con bỏ về đây, sao con không từ từ nói chuyện với chồng, biết đâu chồng con là bị nó lừa , bị nó lấy thai ra ép cưới, mà chưa chắc gì cái thai là của Vũ Đạt . Còn ba mẹ chồng con nữa, con về đột ngột chắc chắn ông bà sẽ trách, rồi ngày mai sẽ có cuộc điện thoại cho ba mẹ ngay cho mà xem.
- Mẹ, Vũ Đạt ngoại tình không phải mới đây, từ 2 năm trước con đã phát hiện ra anh ta ngoài luồng, nhưng vì nghĩ anh ta vui chơi qua đường và vì con ngu dại quá yêu anh ta nên mới chấp nhận coi như không có gì, 3 năm trôi qua con nghĩ anh ta ngủ với hàng trăm nhân viên là ít, thói trăng hoa đó đã có từ lâu rồi.
- Con nói sao, con chịu đựng 3 năm qua.
- Dạ, do con cứ nghĩ sẽ cố gắng sống hạnh phúc để ba mẹ không xấu hổ vì một đứa con gái đã từng là hoa khôi, học giỏi, vậy mà...
- Còn ba mẹ chồng con, ông bà thông gia nói sao, chắc chắn sẽ la mắng thằng Đạt sẽ bênh vực con chứ, con chưa nói phải không?
- Mẹ, ba mẹ chồng con đều biết, nói chuyện rõ ràng hết rồi, người đuổi con ra khỏi nhà trong đêm là mẹ chồng con.
Cô bắt đầu khóc nức nở.
- Tiểu Uyên...
- Chị 2 à...(Em gái cô an ủi)
- Con...con...đã...năn nỉ bà ấy cho con ở lại 1 đêm thôi, dù...chỉ...là 1 đêm cuối vì trời mưa rất to vậy mà bà ấy lấy hết quần áo của con quăng ra ngoài mặc cho con năn nỉ hết lời.
- Tiểu Uyên, chắc chắn ba chồng con sẽ khác, còn ông ta.
- Ba chồng con tuy thương con nhưng nghe lời mẹ chồng lắm, chỉ cần phản ứng lại thì bà ấy đều chửi ông như con mình.
Mẹ cô bần thần ngồi xuống, bỗng ba cô thở dài bên ngoài, ông thức nãy giờ đã nghe hết tất cả rồi.
- Bỏ thằng Đạt đi, nhà này tuy nghèo thật chỉ có 2 đứa con gái nhưng đứa nào cũng là vàng là bạc, vì tới tuổi lấy chồng mà đành gả cho nhà người ta, ba thấy 3 năm qua cũng đủ rồi.
- Vợ chồng sống với nhau cả đời, ông nói bỏ là bỏ à, ngày mai tôi sẽ lên nói chuyện với anh chị thông gia.
- Bà làm thế, thì chỉ tội tiểu Uyên nhà mình thôi, họ đã sống bội bạc như vậy, bà nghĩ họ có biết điều như chúng ta không?
- Từ ngày cưới anh Đạt về làm dâu nhà họ, con biết con không hoàn hảo, nhưng con chắc rằng con không sống tệ. Con làm tròn bổn phận, anh Đạt nói ở nhà chăm sóc ba mẹ con cũng chấp nhận, con thấy hận vì mình không có lập trường, đến ngày kinh nguyệt con còn phải ngửa tiền ra để xin tiền anh ta mua băng vệ sinh, tiền giành giụm từ những hôm dậy sớm đi chợ được một ít, con vẫn chưa kịp lấy ở dưới ngăn kéo của tủ. Giờ con cũng không cần tiền nữa.
- Con đã thất bại một lần rồi, 25 tuổi chưa phải là kết thúc, ngày trước một hai con sống chết cưới nó, ba đã sợ ngày này xảy ra rồi.
Đêm đó cô trằn trọc nước mắt cứ chảy dài trên gối, nghĩ phận mình sao mà đắng cay quá. Hôm sau lấy tấm bằng tốt nghiệp đại học thổi bụi bám đầy, ba nói muốn cô làm lại từ đầu. Bao nhiêu năm ăn học 4 năm đại học tốt nghiệp loại giỏi, xin được vào làm 1 Công Ty lớn bỗng đùng một phát muốn kết hôn rồi xảy ra cớ sự này. Cô cầm tấm bằng tốt nghiệp về lại Thượng Hải thành phố sầm uất nhất nơi tất bậc cuộc sống đô thị để tìm một công việc đúng sở trường của mình.
Ngày cô đi mẹ cô xót xa, nhét vào túi cô vài triệu đồng.
- Tiểu Uyên, mẹ con cầm lấy tiền mà xoay sở tiền này là hôm trước con gửi cho mẹ và 1 ít mẹ danh dụm được con cứ giữ mà xài. Mẹ muốn con làm lại từ đầu, ít nhất làm phụ nữ cũng nên có một công việc nuôi bản thân trước nghe con.
Cô trở lại Thượng Hải, lục hết danh bạ điện thoại số của mấy đứa bạn từ thời sinh viên, 3 năm về trước, Tiêu Vũ Đạt đã tát cô trước quán Bar mà cấm cô giao du với đám bạn hư hỏng đó, từ đó cô chẳng còn 1 người bạn nào. Bọn họ chẳng ai dám liên lạc sợ phiền phức, sợ Tiêu Vũ Đạt lại nói nặng nhẹ.