Va Vào Lưới Tình Cục Trưởng Bạch Không Lối Thoát

Chương 16: Lô Hàng Có Vấn Đề




2 ngày sau, cô có kí một hợp đồng nhận bảo lãnh nhập khẩu lô hàng phụ kiện và thiết bị điện tử như đã nói.

- Tú Uyên , đêm nay 2h sáng tàu sẽ cập bến.

- 2h sáng, thật à anh.

- Hợp đồng này cũng đáng giá vài tỉ, em xem mà sắp xếp, anh đã bàn cấp dưới hỗ trợ em rồi.

- Dạ em biết rồi, chắc đêm nay em không ngủ rồi!

Tối đó cô trằn trọc định ngủ một chút để tới giờ lên mà làm giấy tờ cho người ta nhưng lạ thay chẳng thể nào ngủ được.

1h sáng cô đã có mặt ở Cảng Thượng Hải để thăm dò và tạo mối quan hệ một chút với mấy anh hải quan.

- Tú Uyên đợt này chỉ là vài phụ kiện nhập với thiết bị điện tử thôi, có gì đâu em phải đích thân ra đây.

- Dạ em cũng lo quá, lần đầu em nhận hàng này.

- Một ngày anh đi biết bao nhiêu chuyến, tùy hôm nếu mà bình thường như thế này thì qua nhanh lắm em. Hôm nào có bọn hải quan thì họ kiểm kĩ tí thì mình đợi lâu, mà hàng của mình là qua nhanh thôi em.

- Dạ em cũng mong vậy, lần đầu tiên bảo lãnh cho họ nên em cũng muốn tạo uy tín.

Đúng 2h00 tàu cập bến, cô cùng 5 đồng nghiệp đứng để chờ được xuất hàng đem về kho lớn cho đối tác. Nhưng khi hàng hóa mang ra, có dấu hiệu bị rách team niêm phong.

- Tú Uyên, em có thấy lạ không, hàng này có đầy đủ xuất xứ nhưng mà team niêm phong lại bị gỡ.

- Lạ nhỉ, bên ấy báo đều là còn nguyên vẹn, nếu có gì chúng ta phải chịu đó.

Vậy là mọi người cùng nhau chia ra để xem 5 lô hàng xếp ngang, bên công ty báo ổn thế là bọn cô bắt đầu tiến hành kí xác nhận giấy tờ.

Thường ở đây vào 2 giờ sáng, đèn sáng nhưng vẫn theo kiểu lờ mờ, gió lành lạnh. Bỗng mọi người chạy hối hả ngược xuôi.

- Thôi xong rồi, đẩy hàng về kho cảng ngay em.

- Hải quan tới đó, hôm nay sao lại trực tiếp đi kiểm tra vậy?

- Thôi xong rồi, mất cả chì lẫn chài, có hẳn cục trưởng không thể thoát được.

Hôm đó là ngày cuối tháng vì thế bên hải quan cần lấy đủ mục tiêu kiểm soát tháng này, vậy là 2 giờ họ xuất hiện.

Một nhóm người tầm 10 người, mặc quân phục chỉnh tề nghiêm khắc, họ đi đến đâu mọi người cũng xanh mặt lo lắng. Dần dần tiến tới, cô thấy Bạch Vĩnh Kỳ.

Gió cảng như thổi mạnh tóc cô bay bay được vén một bên để nhìn rõ Bạch Vĩnh Kỳ hơn, gương mặt nghiêm khắc, tuấn tú, đẹp trai oai phong khó thể làm cô rời mắt. Bạch Vĩnh Kỳ thấy cô có vẻ hơi bất ngờ và khiến anh tò mò.

- Ai đã báo cáo lô hàng này ?

Bạch Vĩnh Kỳ vừa cầm một số giấy tờ và lệnh thông báo khẩn?

- Ai là người chịu trách nhiệm bảo lãnh lô hàng này?

Bạch Vĩnh Kỳ tiếp tục lên tiếng:

- Tôi, Dương Tú Uyên!

Bạch Vĩnh Kỳ bước tới cầm trên tay giấy tờ, gương mặt toát lên vẻ nghiêm khắc cực độ, chẳng giống Bạch Vĩnh Kỳ cô thấy những ngày tháng trước.

- Rà soát nhanh lô phụ kiện và thiết bị điện tử này!

Vậy là cả 10 người bắt đầu rà soát. Cô quá bất ngờ khi lần đầu tiên một người giữ chức vụ cục trưởng lại tận tay rà soát lô hàng hóa. Bạch Vĩnh Kỳ gương mặt căng thẳng, anh thở dài rất nhiều lần. Cô lắp bắp.

- Bạch Vĩnh Kỳ, có chuyện gì à?

- Cô buôn lậu à?

- Không, tôi không hề!

- Tại sao lại nhận lô hàng này.

- Nó chỉ là phụ kiện và thiết bị điện tử thôi.

Bạch Vĩnh Kỳ tính hét lên, nhưng giữ cương vị cục trưởng nên anh phải kìm nén lại quay sang nói nhỏ với cô vừa đủ cô nghe:

- Tú Uyên, cô đúng là ngu ngốc!

Bạch Vĩnh Kỳ đi tới từng lô hàng, nhân viên rọi đèn pin vào lô thứ 3, nằm tận chính giữa là một thùng hàng được lôi ra.

- Thưa cục trưởng, một thùng carton bên ngoài không có nhãn mác, không có xuất sứ gì cả.

- Thưa cục trưởng chúng ta có hẳn 5 thùng đều như thế.

Cô bắt đầu vã mồ hôi gọi cho giám đốc cô, anh ta không bắt máy, giờ này chắc anh ta đang ngon giấc còn cô thì càng lúc càng lạnh.

- Thưa cục trưởng, 5 thùng này đóng chung một loại sản phẩm nhưng không có hóa đơn, giấy xác nhận xuất khẩu, loại này chưa hề được công nhận, cũng không có nguồn gốc cụ thể.

- Thưa cục trưởng, bao gồm những thiết bi điện tử cũng không có nguồn gốc luôn, lô này phải thu giữ thôi cục trưởng.

Bạch Vĩnh Kỳ quay lại nhìn cô, gương mặt mỗi lúc chỉ muốn hét lên chửi Tú Uyên. 10 người Hải Quan đi tới, Bạch Vĩnh Kỳ bỗng đứng trước mặt cô, anh ta cao lớn nghiêm phong.

- Dương Tú Uyên, cô đã bị bắt vì tội nhập khẩu trái phép trang thiết bị điện tử và lô phụ kiện không rõ nguồn gốc, mời cô theo chúng tôi về làm việc!

Bạch Vĩnh Kỳ dứt lời quay lưng đi trong sự ngỡ ngàng của cô....

Cả đám 5 người bên cô đều phải chấp hành theo quy định leo lên xe về nơi hành chính để giải quyết, tội này tính ra nếu nhẹ thì phạt tiền vài tỉ, nặng thì vào tù luôn chứ đùa.

Cô và mọi người được chở đi xe riêng, Bạch Vĩnh Kỳ đi xe riêng, thật sự lúc đó cô cảm thấy rất xấu hổ khi gặp Bạch Vĩnh Kỳ trong hoàn cảnh như thế này.

Bạch Vĩnh Kỳ đặt giấy tờ xuống bàn, rồi ngồi trên chiếc bàn lớn vị trí dành riêng cho mình, lúc ấy cô và mọi người ngồi một vị trí khác, nhân viên hải quan bắt đầu làm việc.

- Vì cô nhận trách nhiệm bảo lãnh, nên tất cả mọi vấn đề chúng tôi chỉ biết cô và không điều tra về bên thứ 3 kia, mọi việc khi nào cần thiết chúng tôi sẽ kêu gọi bên kia.

- Rõ ràng là có vấn đề, hàng hóa chúng tôi đã được niêm phong rất kĩ, khi nhận đến tay đã bị gỡ team, các anh không thấy lạ à?

Bạch Vĩnh Kỳ đứng dậy đi lại đứng trước mặt cô, anh chống tay lên bàn mắt nhìn cô nhẹ giọng hỏi:

- Tú Uyên ai đã trực tiếp làm việc với vận chuyển, không phải là cô à?

- Dạ không thưa cục trưởng, làm việc với vận chuyển là giám đốc tôi, tôi chỉ theo lệnh đến và nhận hàng thôi.

- Tú Uyên, cô ngu ngốc thật (anh nói lẩm bẩm trong miệng nhìn cô)

Bạch Vĩnh Kỳ liên tục nóng giận, khiến cô càng thêm xấu hổ cả năm người công ty cô được tra khảo kĩ càng, tận 5 giờ sáng mà vẫn chưa được giải quyết vì giám đốc cô lúc này điện thoại vẫn chưa thể liên lạc được.

- Được rồi, tôi thấy ở đây có điều bất thường, các anh nhanh chóng điều tra xem, lô hàng này ai trực tiếp bóc hàng vận chuyển, đã đi qua mấy trạm dừng chân khi đặt chân tới Thượng Hải, cho tôi tất cả thông tin danh sách cảng, kèm đơn vị vận chuyển đó.

- Dạ cục trưởng.

- Và tôi cần camera xuất trình luôn, tạm thời giam giữ lô hàng này, đến khi nào có thông tin chúng ta sẽ rà soát tiếp!

2 giờ sáng cô đã ở cảng, vì cả đêm mất ngủ, gió lớn, cô cảm thấy vô cùng mất sức và lạnh, khi điều tra cô đã kiệt sức dựa vào tường mà thiếp đi lúc nào không hay biết.