Một buổi chiều cuối tuần, Bạch Vỹ Hiên có hẹn gặp mời cô đi ăn cơm, cô vẫn đồng ý vì ít ra cũng nên giữ mối quan hệ tốt. Khi cô trở về khi đang đi dạo trên đường cho thoải mái thì bất ngờ 4 tên đàn ông xông ra đứng xung quanh cô
- Này, các anh là ai làm ơn tránh đường.
- Tụi tao là ai mày không cần biết hôm nay đánh cho mày chừa, tội ve vãn chồng người khác.
- Các anh tìm nhầm người rồi.
- Mày là Dương Tú Uyên đúng không?
- Các anh...
Ngay lập tức chiếc xe ô tô rọi sáng cả con hẻm bóp còi inh ỏi, trong xe bỗng chạy ra hai người đàn ông cao lớn. Lúc ấy cô thấy Bạch Vĩnh Kỳ xuất trong tim cô xẹt qua tia ấm áp và vui mừng kỳ lạ,anh mặc quần tây xám và áo thun trắng nhìn chuẩn phong cách của một người có tiền, anh nắm cú đấm đấm thẳng vào mặt bọn chúng. Mọi người xung quanh bắt đầu chạy lại, bọn chúng thấy bất ổn nhanh chóng lên xe chạy đi mất.
- Bạch Vĩnh Kỳ...
Lúc đó cô sợ hãi ôm chặt anh lại...
- Tú Uyên, cô đi đứng kiểu gì vậy hả?
Cô cứ tưởng Bạch Vĩnh Kỳ sẽ hỏi nhỏ nhẹ nhưng anh lại hét vào mặt cô.
- Bạch Vĩnh Kỳ, anh bị chảy máu ở miệng, và tay bị thương rồi, tôi ngại quá.
- Cô ngại à? Cô còn không nhanh mời tôi lên nhà mà làm cho hết có lỗi hả, thân thể tôi cô nghĩ thử đi, tại sao tôi phải cứu cô hả.
- Anh lại lên cơn à, anh không thể nào nói nhỏ nhẹ được hả, anh ăn to nói lớn quen rồi nên muốn hét vào mặt ai cũng được hả, tôi mượn anh cứu tôi à?
- Tú Uyên, cô hay lắm, được rồi.
Anh chàng tài xế bỗng nói:
- Anh về thôi, cả nhà đang đợi.
- Về cái gì mà về, cô ta phải chịu trách nhiệm với những gì cô ta đã gây ra cho tôi, Dương Tú Uyên...nhanh đi..
Thế là tài xế phải chờ dưới nhà, Bạch Vĩnh Kỳ bắt buộc cô phải xử lý vết thương ở miệng và tay của anh. Cũng may lần này Viên Hân đi công tác vài hôm nên cô mới dám để anh lên nhà.
Bạch Vĩnh Kỳ ngồi xuống ghế sopha mắt nhìn xung quanh nơi cô sống.
- Cô không thể kiếm nơi nào tốt hơn một chút à?
- Những người bình dân như tôi chỉ thế thôi.
Cô nói xong giật mạnh tay Bạch Vĩnh Kỳ ra, rồi dùng bông chặm chặm lên vết thương.
- Aaaa...đau quá, Tú Uyên cô có thể làm nhẹ lại không?
- Khi nào anh nói: “ Tú Uyên, làm nhẹ với tôi một chút” thì tôi sẽ nhẹ.
Bạch Vĩnh Kỳ tự nhiên im lặng, mắt anh liếc về phía khe ngực của cô khi chiếc áo sơ mi bỗng dưng bật 1 nút trên cùng, ánh mắt Bạch Vĩnh Kỳ nhìn cô say đắm, tay của Bạch Vĩnh Kỳ bỗng muốn hoạt động cô biết ngay mà.
Cô trở nên đanh thép, có cái đầu lạnh để điều khiển mọi thứ, kế hoạch là phải làm cho Bạch Vĩnh Kỳ phải lụi tàn trước cô.
- Ở đây nữa này, Tú Uyên!
Bạch Vĩnh Kỳ bỗng hạ giọng xuống, lấy tay chỉ vào môi. Cô lấy bông thấm nước ấm rồi lau mát cho anh trước. Khi cô chăm chú chặm vết thương, mặt cả 2 lúc này đối mặt nhau, cách tầm 10cm, cô cảm giác nhịp tim anh đập rất nhanh, mắt anh không thể rời nổi khuôn mặt của cô được nữa.
Bạch Vĩnh Kỳ vòng tay qua eo cô đẩy người cô về phía trước rồi chạm môi cô.
- Tú Uyên, cô làm người tình của tôi đi!
-...
- Cô cứ suy nghĩ, tôi cũng không muốn ép buộc cô.
- Anh.... À tôi đã xử lý vết thương của anh xong rồi anh có thể ra về..
- Được rồi vậy tôi về đây.. tạm biệt Tú Uyên..
Thế là anh ra về cả 2 vẫn chưa có số điện thoại hay một thứ gì đó để liên lạc với nhau, mà Bạch Vĩnh Kỳ không có thói quen điện thoại cho cô khi ấy vì khi anh muốn gặp cô sẽ tự có cách để gặp thôi. Vậy là sau lần ở nhà cô Bạch Vĩnh Kỳ bắt đầu nghĩ về cô nhiều hơn.
- Cục trưởng, anh để ý Tú Uyên hả (Tài xế Bạch Vĩnh Kỳ hỏi)
- Cảm giác khó chịu, tôi cứ phải nghĩ về Tú Uyên.
- Dạo này tôi lại cảm thấy có lỗi khi trước kia cô ấy bị Mã Châu Anh ức hiếp mà không tới cứu cô ấy.
- Thực ra khi đó anh cũng cứu Tú Uyên mà, chẳng qua có cách riêng của anh thôi.
- Nhưng mà Tú Uyên cô ta không thể hiểu được đâu, cô đang đang rất hận tôi.
Bạch Vĩnh Kỳ đang cảm thấy đau đầu và mệt mỏi từ hôm anh cho người điều tra về Tú Uyên anh đã biết được hoàn cảnh của cô cũng biết được vì muốn phẫu thuật cho ba mình nên mới đồng ý qua đêm với anh khi ấy cô có chồng và vẫn chưa chính thức ly hôn , Bạch Vĩnh Kỳ luôn nghĩ về quá khứ ngày xưa đối xử tồi tệ với Tú Uyên, hình bóng cô bắt đầu xuất hiện nhiều trong tâm trí của anh hơn. Anh có một tấm hình chụp Tú Uyên rất xinh đẹp trong buổi tiệc nhỏ tại nhà Vỹ Hiên khi ấy có một người bạn chụp anh đã thấy và xin gửi qua điện thoại anh ngay.
Bạch Vĩnh Kỳ có thể nói từ lúc còn trẻ tới giờ mặc dù đã nhiều người phụ nữ đến với anh, đến rồi đi anh cũng chẳng lưu luyến gì, riêng chỉ có Mã Châu Anh ngày xưa anh cũng từng rung động vì là thanh mai trúc mã với nhau. Nhưng người thành đạt người ta đôi khi lại muốn với tới những cái bình dị, nhẹ nhàng trong cuộc sống. Chính vì bình phong của họ quá xuất sắc, làm người ngoài nhầm tưởng họ cầu kì, hoa mĩ, vậy nên những cô gái đến với Bạch Vĩnh Kỳ cứ cầu toàn, họ không là chính mình nên Bạch Vĩnh Kỳ đều cảm thấy giả tạo. Riêng Tú Uyên từ khi gặp anh cô rất thẳng thắng, chuyện có chồng cô ấy cũng chưa hề giấu diếm anh.