3 ngày làm việc tại sự kiện, Phương Ngữ Nhi ăn uống thất thường, nay được ăn cơm nhà nên thấy ngon miệng ăn nhiều hơn hẳn. Đã vậy Hạ Phong Thần còn liên tục gắp đồ ăn cho cô:
- Anh cũng ăn đi chứ!
- Anh có ăn mà, nhìn em ăn anh thấy vui.
Không cần hỏi, thấy cái cách người phụ nữ trước mặt nhai ngon lành thì Hạ Phong Thần lại càng tự tin với tài nấu nướng của mình.
Ăn xong, Phương Ngữ Nhi tranh rửa bát nhưng anh bảo cứ để anh rửa. Để bày tỏ lòng cảm ơn anh đã nấu bữa tối cho mình, cô bèn đề xuất phụ anh tráng bát. Hai người tạo nên khung cảnh giống như một nhà mới cưới vậy, lãng mạn và hoà thuận với nhau.
Nhìn lên đồng hồ thấy đã 9h tối, Hạ Phong Thần dù trong lòng không nỡ nhưng vẫn lái xe đưa cô về. Trên xe, lúc này anh mới bảo:
- Thực ra nhà anh có máy rửa bát!
Ngữ Nhi còn đang nhìn ra ngoài cửa ngắm thành phố về đêm:
- Hả?
Mất vài giây, cô mới load kịp và đáp:
- Sao anh không nói sớm.
Hạ Phong Thần nhìn cô cười cười:
- Thấy em nhiệt tình muốn rửa bát cùng anh, nên anh chiều lòng em thôi. Anh cũng muốn biết cảm giác cùng em làm việc nhà. Không phải mấy cặp đôi yêu nhau hay làm thế sao?!
Phương Ngữ Nhi để không bị quê bèn đáp:
- Thi thoảng tự làm cũng tốt, không nên phụ thuộc máy móc quá làm chi!
Hạ Phong Thần nhìn cô cười tít mắt, sao trước kia anh không biết cô đáng yêu như vậy. Anh đưa tay nắm lấy tay cô, hai bàn tay đan xen vào nhau khiến Ngữ Nhi ngại ngùng. Cô cứ để anh nắm vậy, thi thoảng lại lén nhìn khuôn mặt đẹp trai đang tập lái xe và thầm nghĩ: Hạ Phong Thần hoá ra khi yêu đương cũng giống như nhiều người khác, anh muốn cùng cô làm những việc không cần xa vời gì cả. Trước đây, cô làm việc ở showroom luôn nghĩ anh lạnh lùng khó gần, giờ mới biết anh cũng ấm áp và quan tâm cô. Bỗng trong lòng cô thấy cảm kích.
Chiếc xe thể thao dừng dưới con dốc, Hạ Phong Thần giúp cô lấy vali ra khỏi cốp xe. Cô chào tạm biệt anh, thì anh lại bảo:
- Anh đi cùng em lên tới cửa nhà nhé.
Ngữ Nhi vội vàng từ chối, cô sợ sẽ bị người nhà bắt gặp. Hạ Phong Thần thấy thế thì hơi hụt hẫng nhưng dường như hiểu được lòng cô, bèn lưu luyến chào tạm biệt rồi lái xe ra về. Tới khi thấy chiếc xe của anh khuất bóng, cô mới lỉnh khỉnh kéo vali lên dốc để về nhà.
Phương Ngữ Nhi về thì thấy bố mẹ và Vũ Nam vẫn chưa về. Có lẽ họ đang ở tiệm bánh. Nhìn đồng hồ mới hơn 9h30, thường thì 10h tiệm sẽ đóng cửa và 10h20 họ mới về tới nhà. Bình thường thì sau khi tan làm ở showroom cô và em trai sẽ trông tiệm buổi tối cho bố mẹ có thể nghỉ ngơi. Nhưng mấy ngày nay cô ra ngoại ô làm sự kiện nên ba người ở nhà thay nhau. Cô cũng không gọi điện cho họ nữa mà về phòng, bỏ đồ trong vali sắp xếp lại và đi ngủ sớm.
Nhìn chiếc váy đen quản lý An đưa cho cô để mặc lúc phát biểu giờ đã nhăn nhúm sau khi bị Hạ Phong Thần vật lộn, cô bất giác xấu hổ. Cô không thể tin mọi chuyện diễn ra nhanh thế, rồi nghĩ bụng mai phải đem váy ra tiệm giặt là mới được.
Đặt lưng xuống giường mình, cô dễ chịu nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Đúng là không đâu bằng nhà, dù sao mấy ngày qua cô cũng vất vả rồi.
Do để điện thoại chế độ im lặng nên cô cũng không để ý rằng, đã có mấy tin nhắn liền đã được gửi tới.