Vả Mặt Trà Xanh, Tôi Yêu Đương Với Minh Tinh

Chương 3




4. 

Tối hôm đó, tôi gần như chạy trốn khỏi xe một cách chật vật. Nhìn chiếc xe lao đi, tôi từ bỏ ý định giải thích.

Đã là người của hai thế giới rồi.

Đối với Giang Dục Bạch, tôi chỉ là một người bạn học cấp ba bình thường mà thôi, cần gì phải tự mình đa tình.

Vài ngày sau, tin Giang Dục Bạch có bạn gái bất ngờ lên hot search. Bức ảnh cậu ấy che mặt tôi được lan truyền rộng rãi trên mạng.

Nhiều người nói, đó là Diệp Hân Đường. 

Chỉ có cô bạn thân là người đầu tiên gọi điện cho tôi.

"Người đó là cậu phải không?"

"Ừ."

Cô ấy im lặng một lúc, rồi nói: "Thanh Lê, cậu thật sự không sợ Diệp Hân Đường lại giở trò lần nữa sao? Cô ta sẽ hủy hoại cậu đấy."

"Sợ. Vì vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cả đời này sẽ không gặp lại nữa."

Nhưng đôi khi mọi chuyện lại trùng hợp như vậy. Không lâu sau, sếp đột nhiên giao cho tôi một nhiệm vụ, đó là mời Giang Dục Bạch xuất bản tiểu sử nhân vật.

"Hiện tại trên mạng đều đang đồn, Diệp Hân Đường và Giang Dục Bạch là một đôi."

"Nghe Linh Linh nói, cậu là bạn học cấp ba của cậu ấy, đào tin tức chắc chắn sẽ đào được kha khá."

"Hoàn thành vụ này, tôi sẽ trả cho cậu gấp đôi tiền thưởng cuối năm."

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi đồng ý. Tôi không muốn cả đời làm phóng viên săn tin. Tôi cần tiền để đi học.

 

5. 

Đầu đông, tôi đáp máy bay xuống thành phố S. Vì Giang Dục Bạch sẽ tổ chức buổi hòa nhạc ở Đại học Thâm Quyến.

Buổi chiều, tôi làm thủ tục nhận phòng tại khách sạn nơi Giang Dục Bạch ở.

Năm giờ chiều, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào từ cửa. Giang Dục Bạch được mọi người vây quanh bước đến. Cậu ấy vẫn rực rỡ như vậy.

Những năm này đã thành lập công ty riêng, trở thành nhà tư bản thực sự.

Bên cạnh còn có một gương mặt quen thuộc.

Là Diệp Hân Đường.

Các phóng viên vây quanh: "Đường Đường, lần này đi cùng Giang Dục Bạch, có dự định gì không?"

Diệp Hân Đường đỏ mặt: "Tất nhiên là đi cùng ông chủ của tôi tổ chức buổi hòa nhạc rồi."

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Câu trả lời dí dỏm như vậy đã nhận được một tràng ồn ào. Giang Dục Bạch thản nhiên, đang cúi đầu nghịch điện thoại. Diệp Hân Đường đột nhiên nhìn thấy tôi trong đám đông.

Nụ cười hơi khựng lại, rồi thuận thế khoác tay Giang Dục Bạch: "Tối nay là lịch trình riêng tư, hủy bỏ tất cả các cuộc phỏng vấn, mong mọi người đừng làm phiền."

Câu cuối cùng, là nhìn tôi mà nói, cũng mang theo một chút cảm giác khoe khoang. Cô ta rõ ràng biết, công ty tôi đã vận dụng tất cả các mối quan hệ, mới chỉ đặt được một đêm tại khách sạn nơi Giang Dục Bạch ở.

Sau đêm nay, tôi sẽ không thể tiếp cận Giang Dục Bạch nữa.

Giang Dục Bạch đẩy tay cô ta ra, xoay người đi về phía thang máy.

Khi Diệp Hân Đường đi ngang qua tôi, cô ta mỉm cười nói với quản lý sảnh: "Làm phiền đừng cho paparazzi vào."

"Thật sự rất phiền."

 

6. 



Vì câu nói đó của Diệp Hân Đường, tầng lầu nơi Giang Dục Bạch ở, bị nhân viên an ninh vây kín mít.

Tôi đành phải đợi trong thang máy.

Trên Weibo của Diệp Hân Đường đã cập nhật rất nhiều cảnh đẹp, rất nhiều người hâm mộ đang chờ cô ta đăng ảnh tình tứ. Không ít người đoán, Giang Dục Bạch đi cùng cô ta ngắm cảnh sông.

Tôi đợi từ sáng đến tối.

Ngay khi tôi nghĩ cậu ấy sẽ không quay lại. Thang máy đột nhiên mở ra, Giang Dục Bạch đứng ở cửa. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, mùi rượu nhàn nhạt thoang thoảng. Cậu ấy không nói gì, im lặng bước vào, dựa vào bức tường cách tôi không xa, ngũ quan dưới ánh đèn trần, càng thêm sắc nét.

Thang máy bắt đầu từ từ đi lên. Sự im lặng lan tỏa trong thang máy.

Tôi nuốt nước bọt: "Giang Dục Bạch, chúng ta đã hẹn tối nay mà."

"Cho tôi vài phút thôi, tôi sẽ nhanh—"

Đột nhiên một bàn tay to bóp cổ tôi, ấn tôi vào tường, bức tường lạnh lẽo khiến tôi rùng mình, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt.

"Tại sao còn đến?"

Cậu ấy cao hơn tôi rất nhiều, đủ để che khuất ánh đèn trong thang máy. Vừa đúng lúc bao phủ tôi trong bóng tối, cảm giác áp bức tràn ngập.

Tôi nắm lấy cổ tay cậu ấy, sợ bị người khác nhìn thấy, nói nhanh: "Tôi muốn lấy tiền thưởng cuối năm. Tôi muốn kiếm tiền."

"Kiếm tiền."

Giang Dục Bạch như nghe thấy chuyện gì buồn cười, tay đều run lên.

"Thiếu tiền mua sữa bột rồi sao?"

"Tên Triệu Huyên kia nhu nhược đến vậy à, còn cần cô nửa đêm nửa hôm cầu xin bạn học cấp ba?"

Tôi im lặng một lúc: "Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến cậu."

"Vậy sao?"

Cậu ấy lấy từ trong túi ra một cọc thẻ ngân hàng, nhét cho tôi: "Hạ Thanh Lê, cô cầu xin tôi đi."

"Cậu say rồi!"

Giang Dục Bạch vẫn tiếp tục: "Không đủ sao? Tôi còn có sổ đỏ, cô muốn mấy cái? Hay là muốn hết?"

Thấy tôi không nói gì, Giang Dục Bạch đột nhiên cởi cúc áo sơ mi.

"Hay là cô muốn tôi?"

"Chỉ cần cô cầu xin tôi, tôi sẽ cho cô tất cả."

Điện thoại reo lên không đúng lúc. Tôi đang định mò điện thoại, thì bị Giang Dục Bạch cướp mất. Cậu ấy nheo mắt, nhìn thấy tên Triệu Huyên, như bị kích thích, ngay lập tức ấn nút nghe, rồi đột nhiên cúi xuống hôn tôi.

Mùi rượu nồng nặc tràn ngập trong khoang miệng.

Tôi giật mình, vùng vẫy dữ dội.

Giang Dục Bạch dùng sức, nâng mặt tôi lên, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng truyền qua lồng n.g.ự.c đến tay tôi.

Nhịp tim cậu ấy rất nhanh.

"Giang Dục Bạch, cậu điên rồi!"

Cậu ấy làm lem son môi tôi, làm nhăn váy tôi. Đáy mắt lóe lên ham muốn cuồng nhiệt, giọng nói khàn khàn: "Thanh Lê, Lê Lê."

"Ly hôn với hắn... đến với tôi."

"Tôi... thật sự sẽ đối xử tốt với cô và con."

"Tôi thề."

Tôi thoát khỏi sự kiềm chế của cậu ấy, thở hổn hển nói: "Tôi, tôi độc thân—ưm..."

Chưa nói xong, tôi lại bị hôn cuồng nhiệt như bão táp. Người mà mình thầm mến nhiều năm, đột nhiên vào một ngày nào đó, dùng hết cách để dụ dỗ mình. Thật sự rất khó cưỡng lại.