Vả Mặt Trà Xanh, Tôi Yêu Đương Với Minh Tinh

Chương 10




13. 

Ba năm thoáng chốc trôi qua.

Tôi tốt nghiệp suôn sẻ.

Ở thành phố S ba năm, tôi vẫn thích nghi với khí hậu của thành phố nơi tôi từng làm việc, vì vậy Giang Dục Bạch cũng không chuyển nhà, hai năm nay cứ chạy đông chạy tây.

Ngày tôi trở về thành phố, vừa đúng lúc tuyết rơi. Đồng nghiệp cũ Linh Linh và bạn trai cô ấy đến sân bay đón tôi.

"Xem xe bọn tớ mua này! Cuối cùng cũng không phải dãi nắng dầm mưa nữa rồi."

Tối nay Giang Dục Bạch ở nhà, đáng lẽ tôi nên về nhà luôn. Nhưng sếp cũ lại đột nhiên liên lạc với tôi, hỏi tôi có muốn quay lại làm việc hay không.

Đương nhiên chỉ là thăm dò, bà ấy đưa ra mức lương cao hơn, nhưng vì tôi và Giang Dục Bạch sắp kết hôn, bà ấy không chắc tôi có muốn tiếp tục ở lại nơi làm việc hay không.

Linh Linh ngồi trong xe, nhiệt tình nói: "Nếu tớ là cậu, tớ sẽ nằm ở nhà mỗi ngày, để chồng nuôi."

"Cần gì phải chịu khổ như vậy chứ."

"Đúng rồi, cậu định tiếp tục theo đuổi tin tức lá cải sao?"

"Không, tớ định làm phóng sự xã hội. Rất có thể sẽ không dính líu gì đến giới giải trí."

Bị ảnh hưởng bởi những trải nghiệm trong quá khứ, tôi muốn giúp đỡ những nhóm người yếu thế cần được lên tiếng trong cuộc sống sau này.

Ăn tối với sếp xong, công việc cơ bản cũng được quyết định. 

Khi về đến nhà, đã gần mười một giờ. Vừa bước vào cửa, tôi đã bị Giang Dục Bạch ôm từ phía sau. Giọng cậu ấy mang theo vẻ buồn ngủ nồng nặc.

"Xong rồi sao?"

"Ừm, xong rồi."

Sau đó tôi nhìn thấy chiếc bánh kem trên bàn, và món ăn đã nguội lạnh.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

"Anh chưa ăn cơm sao?"

"Ừm, đợi em."

Tôi bỗng nhiên cảm thấy có lỗi: "Xin lỗi..."

"Hửm?"

Giang Dục Bạch tùy tiện đặt món quà vào tay tôi: "Sao lại nói vậy?"

"Vì tháng sau em có thể phải đi du học, không biết sẽ đi bao lâu..."

Giang Dục Bạch chỉ dừng lại một giây, nói: "Đây không phải là chuyện cần phải xin lỗi."

"Rõ ràng chúng ta mới gặp nhau."

Tôi không nỡ ôm Giang Dục Bạch.

Giang Dục Bạch ồ một tiếng, giọng nói mang theo ý cười: "Hóa ra là không nỡ rời xa anh, vậy chi bằng mang anh đi cùng?"

Giang Dục Bạch nói đi cùng, là thật sự đi cùng. Tôi đến châu Âu mấy năm. Giang Dục Bạch liền ở bên tôi mấy năm ở châu Âu.

Mặc dù album mới của cậu ấy vẫn được phát hành liên tục, nhưng tần suất xuất hiện đã giảm đi rất nhiều.



Người hâm mộ của Giang Dục Bạch đều gọi cậu ấy là "trai si tình".

Người khác hỏi, bọn họ đều nói cậu ấy đang theo đuổi chị dâu ở nước ngoài.

Chớp mắt lại ba năm.

Do thành tích xuất sắc, tôi được điều về nước, vào làm việc tại đài phát thanh.

Cùng ngày, Giang Dục Bạch trở về nước trong sự chú ý của dư luận, làm bùng nổ làng nhạc Hoa ngữ.

Chúng tôi nắm tay nhau đi ở sân bay.

Một người là phát thanh viên nổi tiếng, một người là ông hoàng nhạc pop đình đám.

Người hâm mộ đến đón suýt chút nữa đã chặn đường ở sân bay.

Khi ra khỏi nhà ga, đột nhiên bên cạnh truyền đến giọng nói khó chịu của một người đàn ông.

"Mẹ kiếp, cô bị đàn ông chơi chán rồi! Giả vờ thanh cao với tôi cái gì?"

Tôi nhìn theo tiếng động, thấy một cô gái đang đi theo sau một người đàn ông, cúi đầu, dè dặt xin lỗi. Đột nhiên người đàn ông kia không chút phòng bị mà tát cô ta một cái. Thấy tôi dừng lại, Giang Dục Bạch cũng dừng lại. Nhìn theo ánh mắt của tôi, cậu ấy chắc cũng thấy người đàn ông kia.

"Ồ, đó chẳng phải là ông chủ của Trung Tinh Entertainment sao? Tai tiếng nhiều vô kể. Nghe nói còn có rất nhiều giao dịch mờ ám."

Giang Dục Bạch nói.

Tôi im lặng vài giây, Giang Dục Bạch hiểu ý: "Biết rồi, em lại muốn đi đào tin tức, phải không?"

Nếu làm tốt bản tin này, sẽ trở thành bước đệm trong sự nghiệp của tôi ở trong nước.

Người quản lý của Giang Dục Bạch lộ vẻ khó xử: "Nhưng người hâm mộ đều muốn xem hai người tương tác ngọt ngào, có sức nóng này, hai người cũng có thể tiến thêm một bước."

"Không sao, lần sau cũng được."

Giang Dục Bạch mỉm cười đẩy tôi một cái: "Đi đi, tối nay đợi em về nhà ăn cơm."

Cậu ấy đứng trong ánh sáng, cười nhẹ như mây gió. Tôi nhận lấy micro đồng nghiệp đưa tới, hôn cậu ấy một cái: "Cảm ơn, em yêu anh."

Tôi xoay người dẫn người quay phim, bước vào biển người mênh mông.

Năm sau, tôi đã vươn lên đỉnh cao trong ngành. Có người hỏi về bản tin gây chấn động cả giới truyền thông của Giang Dục Bạch năm đó: "Thầy Giang, lúc đó sao anh lại chắc chắn, cô ấy nhất định sẽ làm được? Không lo lắng sao?"

"Không lo lắng."

Giang Dục Bạch mỉm cười nói: "Vì Hạ Thanh Lê mà tôi quen biết, luôn kiên cường, bất khuất."

Dứt lời, cậu ấy đưa mắt về khán đài nơi tôi đang theo dõi. Ánh đèn sân khấu cũng theo hướng mắt của cậu ấy mà chuyển đến vị trí của tôi. Dưới ánh đèn lung linh, kì ảo, Giang Dục Bạch nở nụ cười, chậm rãi bước đến chỗ tôi. 

Cậu ấy quỳ xuống, từ trong túi áo lấy ra một hộp chứa chiếc nhẫn, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Giang Dục Bạch nhẹ nhàng nói:

"Hạ Thanh Lê, em có đồng ý lấy anh làm chồng không?"

"Em đồng ý."

Cuối cùng, cậu ấy cũng hoàn thành nguyện vọng của tôi, cho tôi một danh phận công khai bằng một lễ kết hôn với tất cả mọi người tham dự, chứ không phải chỉ là vài ba câu nói trên mạng, nhưng tôi biết dù đám cưới có diễn ra hay không thì Giang Dục Bạch cũng chính thức là người của tôi rồi.

(Hết)