Và Mai Lại Sáng - Đàn Thất Bì

Chương 39




Kiều Ly và Phong Dịch cùng nhau đi dạo bên bờ hồ cạnh ký túc xá.

Gió lạnh thốc vào mặt khá châm chích, cỏ khô bay đầy mặt hồ, ánh đèn leo lét, bầu không khí quả thật không đủ lãng mạn. Nhưng đám đôi lứa bên hồ vẫn chìm đắm trong tình thơ ý họa mà mình tự thêu dệt nên, chẳng xem ai ra gì mà âu yếm nhau.

Phong Dịch bỏ tay Kiều Ly vào trong túi áo mình, hỏi: "Chị mặc ít thế có lạnh không?"

Kiều Ly mặc áo khoác lắc đầu: "Không lạnh, tôi có mặc áo lót giữ nhiệt."

Phong Dịch thoáng đỏ mặt một cách khó hiểu, chẳng rõ cậu nghĩ gì mà ho khan mấy tiếng.

Kiều Ly đã quen với cái kiểu ngây ngốc của cậu, hỏi cậu: "Mai cậu có thi không?"

Phong Dịch gật đầu: "Sáng một môn, chiều một môn."

"Khi nào tiệc cưới tan, tôi có thể tới tìm cậu."

Phong Dịch dùng tay xoa tay cô mãi: "Dạ, chị phải tới tìm em sớm đó."

Kiều Ly hơi khựng lại rồi nói: "Năm nay tôi muốn về quê sớm, trong nhà có người làm tiệc đại thọ, hẳn là sẽ ở đó lâu lắm, hết ngày mai thì phải đến tận năm sau mình mới gặp lại nhau."

Đôi mắt vừa rồi còn đang lấp lánh như sao sa của Phong Dịch chợt u ám hẳn, cậu ngúng nguẩy hỏi: "Sao chúng ta ở bên nhau chẳng mấy mà cứ phải chia xa suốt thế?"

Thật ra Kiều Ly không có quá nhiều cảm xúc với chuyện gặp gỡ chia xa này. Về phương diện tình cảm, cô không phải là người thích ỷ lại vào người khác.

Vóc người Phong Dịch cao ráo, cậu gục đầu xuống trông rất đáng thương.

Có lẽ những cặp đôi ngọt ngào bất chấp gió rét đã ảnh hưởng tới Kiều Ly, cô xoa đầu Phong Dịch, cậu bèn chớp thời cơ mà ôm lấy eo cô.

Kiều Ly dở khóc dở cười, Phong Dịch cọ đi cọ lại trên người cô, khiến cô chợt nhớ tới cách đám mèo con tuyên bố chủ quyền, muốn lưu lại mùi của nó trên người chủ.

Cậu rầu rĩ gọi: "Kiều Ly..." Âm cuối kéo dài miên man.

"Làm sao?"

"Sau này chúng ta sẽ hạnh phúc, đúng không?"

"Sao đột nhiên lại hỏi thế?"

Phong Dịch siết lấy cô: "Em sẽ mau chóng trưởng thành."

"Cậu đã mười tám, đã trưởng thành rồi."

Phong Dịch không nói gì, lại cọ tiếp.

Kiều Ly không cách nào chống cự nổi sự vô lại của cậu, để mặc cậu ôm.

Dưới ánh trăng hiu quạnh, Phong Dịch mặc chiếc áo phao dài màu đen bám dính lấy người Kiều Ly, tâm tư chàng trai trẻ nào có ai hiểu cho.

Phong Dịch mười bảy tuổi mới từ từ mở mang đầu óc, đến năm mười tám thì chào đón lần yêu đầu.

Chẳng hiểu mấy về tình yêu, song lại trầm luân thật sâu.

*

Hôn lễ Kiều Ly tham dự là của một người bạn học cấp Ba, cô nàng nọ là nhân vật tầm cỡ nữ thần hồi đó, đồng thời cũng là con gái của một người đồng nghiệp cùng cơ quan với bố mẹ cô.

Khu vực tổ chức hôn lễ rất rộng, mời rất nhiều người, so với chuyện chúc phúc đôi vợ chồng son thì càng có nhiều người ôm tâm tư tìm kiếm mối quan hệ để tới đây hơn.

Quan hệ giữa bố mẹ Dư Nhạn và cô dâu rất tốt nên khi Kiều Ly tới đã thấy cô ấy.

Hai người chưa hàn huyên được mấy câu, Kiều Ly đã được sắp xếp đến bàn dành cho bạn cấp Ba.

Bạn bè cấp Ba tụ họp, căn bản là để khoe khoang tình hình gần đây.

Kiều Ly vốn từng là cô vịt con xấu xí đứng đầu lớp giờ đã biến thành thiên nga, mọi người không khỏi ngắm nghía cô.

"Kiều Ly, nghe nói cậu từng hẹn hò với Chu Triết à?"

Kiều Ly thản nhiên đáp: "Phải, đã từng, nhưng chia tay rồi."

Song có người lại chẳng mấy duyên mà gặng hỏi tiếp: "Ôi, Chu Triết là nam thần ai nấy đều công nhận, giờ lại ăn ra làm nên, sao cậu cam tâm để cậu ấy chạy mất thế?"

Kiều Ly cười không đáp.

Đúng lúc này thì Chu Triết đến, bị mọi người trêu đùa, anh ta đành ngồi xuống cạnh Kiều Ly.

Kiều Ly dửng dưng như không khiến Chu Triết có phần xấu hổ.

Anh ta mở miệng trước: "Tết em có về không?"

"Có, chắc là phải về ở với ông bà một thời gian."

Chu Triết chưa từng về quê với Kiều Ly nên cũng không biết quê cô ở đâu, chủ đề này cứ thế đứt quãng.

Anh ta nghiêng đầu ngắm cô, hôm nay cô ăn vận rất khiêm tốn, vừa đúng mực vừa hợp người, dẫu sao hôm nay cô chỉ là khách, nhân vật chính là cô dâu. Thường ngày cô luôn là một người đẹp đi đến đâu là làm bốn phương ngời sáng, nhưng hôm nay cô lại giấu đi vẻ sắc sảo, bất cứ cô bạn ngồi cùng bàn nào cũng đều trưng diện hơn cô.

Cô như vậy thật xa lạ, trước giờ lúc nào cô cũng trong trạng thái chiến đấu và luôn ý thức rõ về vẻ đẹp của mình, vẻ đẹp ấy khiến cô tự tin, nhưng lại làm cô mất đi vài phần sức sống, không giống như hôm nay, khiến anh ta chẳng thể rời mắt nổi.

Anh ta bất giác nghĩ, sao cô lại thay đổi?


Lúc cô dâu bước vào, ánh đèn trong hội trường chợt tối đi, chỉ có một chiếc đèn chiếu trắng rọi vào người cô dâu trông đầy huyền ảo.

Chu Triết rất hiểu Kiều Ly, trước kia cô vô cùng tự ti về bản thân, cho dù thành tích học tập luôn xếp hạng nhất thì vẫn cứ rụt rè nhút nhát.

Anh ta biết hồi học cấp Ba cô từng thầm thương trộm nhớ mình, cũng biết chuyện cô ngưỡng mộ nữ thần của lớp thế nào.

Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến kiểu gì mà anh ta lại mở miệng hỏi: "Em hâm mộ cô ấy à?"

Kiều Ly dời mắt khỏi cô dâu, nghiêng đầu nhìn anh ta với vẻ thắc mắc.

Chu Triết cứ tưởng cô chắc chắn sẽ chối bay, lòng kiêu hãnh của cô quá lớn, sao có thể thừa nhận chuyện này.

Ấy thế mà không ngờ Kiều Ly lại mỉm cười đáp: "Hâm mộ chứ, trông cô ấy thật hạnh phúc, thật xinh đẹp."

Chu Triết nghẹn họng.

Suy nghĩ tăm tối lại lóe lên trong đầu anh ta.

Anh ta tự nhận là người hiểu rõ Kiều Ly nhất trên đời, hiểu rõ sự tự ti, hiếu thắng của cô, và cả sự u ám trong cô. Cảm giác này như thể cả thế giới đều bị vẻ ngoài diễm lệ của cô thu hút, duy có anh ta là hiểu rõ bản chất con người cô.

Lúc cô dâu chú rể trao nhau lời thề nguyện, không khí bỗng rộn rã hẳn lên, có người còn đứng hẳn dậy để chụp hình.

"Anh và Phùng Tư Tư chia tay rồi." Anh ta nói với Kiều Ly.

Kiều Ly cau mày nhìn anh ta, khi ánh mắt cô vừa lướt tới, anh ta không dằn nổi mà cúi đầu.

Lúc ngẩng lên, cô đã đi mất, tới ngồi cạnh Dư Nhạn ở bàn kế đó.

Dư Nhạn nhìn khuôn mặt điển trai trông rất khó chịu của Chu Triết, buồn cười hỏi: "Anh ta sao thế? Đòi quay lại à?"

Kiều Ly không trả lời, chỉ lắc đầu.

Dư Nhạn không hỏi nữa mà dời lực chú ý lên người cặp cô dâu chú rể: "Ôi, lúc mình kết hôn váy cưới không được đẹp thế."

"Sao trọng điểm lại là chuyện này?"

"Trọng điểm không phải chuyện này sao? Từ nhỏ đến lớn mình luôn mơ mộng về ngày cưới, muốn được mặc một chiếc váy cưới thật đẹp, còn chú rể và cuộc sống hôn nhân sau đó chỉ là hàng khuyến mãi."

Kiều Ly bật cười đập vai cô ấy một cái.

Dư Nhạn cũng cười theo: "Ôi, mình thật sự hâm mộ cô ấy. Từ nhỏ đến lớn luôn xinh đẹp, lại được bố mẹ yêu chiều, dù trước đây có yêu nhầm trai đểu nhưng không chịu tổn thương gì, vừa chia tay đã có ngay mối mới. Bây giờ vừa quen một anh chàng có ba tháng đã dám kết hôn chẳng hề do dự."

Cô ấy kết luận: "Nếu để mình nói thì, những người được bao bọc từ bé, khi trưởng thành sẽ rất kiên cường. Bọn họ hồn nhiên lương thiện, dũng cảm bạo dạn, không hề biết do dự nhút nhát nên mới không sợ "chẳng may bị tổn thương" trong chuyện tình cảm." Cô ấy nén cười, "Có điều người bình thường lại cười nhạo bọn họ là đồ ấu trĩ, không trưởng thành, cho rằng bọn họ bị chiều đến ngu người. Ha ha ha, ai ngu còn chưa chắc đâu?"

Kiều Ly bỗng dưng nhớ tới Phong Dịch, tới nụ cười ngây ngô rạng rỡ của cậu.

Nét mặt cô dịu hẳn đi, Dư Nhạn nhận ra, bèn trêu cô: "Nhớ cậu nhóc bạn trai kia hả?"

"Ừ." Cô thoải mái thừa nhận.

"Sao? Cũng muốn kết hôn?"

Kiều Ly hoảng sợ: "Đương nhiên là không."

Dư Nhạn nghiêng đầu: "Cậu không nghĩ tới tương lai ở bên cậu ấy."

Kiều Ly nghẹn lời, một lúc lâu sau mới thốt ra: "Không..." Cô thì không, nhưng Phong Dịch lại có.

Cõi lòng cô đột nhiên rối như tơ vò, mãi đến khi tàn tiệc vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo.