Thi Âm đá Bùi Thời Khởi.
Cô sợ thật, đến khi nghe giọng nói mang theo điệu cười quen thuộc thì mới an tâm, nhưng sau khi an tâm thì cơn giận bốc lên đỉnh đầu, cô giận dữ xoay người đá mạnh vào gần đầu gối của nam sinh, thấy nam sinh rên nhẹ vì đau, cô mới ngớ người:
“Sao cậu không né?”
Bùi Thời Khởi bực mình tới mức bật cười: “Đánh lén tiểu gia mà còn trách sao tiểu gia không né?”
“… Ai bảo cậu giả thần giả quỷ hù người ta.” Thi Âm chột dạ co mũi chân lại.
“Cậu phải thấy may mắn vì đó là tiểu gia, nếu là người khác thấy con nhóc cậu đi không chịu nhìn đường thì chưa chắc cậu còn đứng đây nói chuyện được.”
“Sao cậu lại ở đây?” Nữ sinh nhìn đồng hồ đeo tay, “Chưa tới giờ tan học mà.”
“Quan tâm làm gì ba cái giờ tan học, đằng nào ông cũng viết bản kiểm điểm xong rồi.”
“… Cậu đã xin phép thầy trưởng ban chủ nhiệm để về trước chưa?”
Thiếu niên vừa đi vừa vọc cục bông được đính trên mũ áo của cô, nhàn nhã nói: “Chẳng lẽ cậu không nhớ trước khi cậu đi, thầy ấy đã nói gì à?”
“Thầy ấy nói cậu mà không viết xong bản kiểm điểm thì không được về.”
“Đó.”
“Thầy ấy nói cậu không viết xong bản kiểm điểm thì không được về chứ không phải là cậu viết xong bản kiểm điểm thì được phép về.”
“Khác nhau chỗ nào?”
“…”
Cái gì gọi là khác nhau chỗ nào? Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ khác ư?
Thi Âm quyết định không lằng nhằng vấn đề này với cậu nữa: “Được rồi, cứ cho là thầy trưởng ban chủ nhiệm đồng ý đi thì cậu cũng không có giấy xin phép, vậy làm sao chú bảo vệ cho cậu ra khỏi trường?”
Thiếu niên đảo mắt, trưng ra bộ mặt “vấn đề dễ ẹc vậy mà cậu còn hỏi, đần chết đi được”.
“… Đừng nói là cậu trèo tường đấy nhé?”
“Chứ hổng lẽ tớ bay ra ngoài?”
… Ờ, cô biết ngay mà.
Ở Nhất Trung lưu truyền một câu danh ngôn về Bùi Thời Khởi: Trên thế giới này, không có tiết học nào mà Bùi gia không dám trốn, không có bức tường nào mà Bùi gia không dám trèo, không có thằng trai nào mà Bùi gia không dám đánh, không có cô gái nào mà Bùi gia không phớt lờ.
Nghe ngầu quá phải không, bá đạo quá phải không?
Cho nên Thi Âm mới nói cậu sống trong thế giới phim thần tượng.
Leo tường về sớm đằng nào cũng bị thầy trưởng ban chủ nhiệm túm cổ tới văn phòng mắng một trận, nhưng đó là chuyện của ngày mai. Tóm lại, bây giờ Bùi đại gia đã đi ra rồi, tuyệt đối sẽ không thể nào khuyên cậu quay lại được. Nữ sinh bất lực thở dài, không biết mình đang lo cái gì nữa.
Họ đi qua một khu dân cư, tiến vào con phố ăn uống nhỏ. Ở đây khá gần với hai trường học nên có rất nhiều cửa hàng văn phòng phẩm và quán trà sữa, Thi Âm không dằn nổi, bèn chạy đi mua một ly trà sữa Tiểu Bạch Thố. Cô nghĩ chắc chắn chủ tiệm là fan của Lâm Mạn Thiến, nếu không thì làm sao lần nào tới đây mua trà sữa, ti vi trong cửa tiệm đều phát video của nữ diễn viên này?
Tối nay chiếu một bộ phim cổ trang lâu năm tên là “Cửu Vệ”, nghe nói là bộ phim se duyên cho Lâm Mạn Thiến và chồng.
Thi Âm ngẩng đầu nhìn, thở dài nói: “Thảo nào ai cũng nói showbiz thời nay chán ngắt, mỗi lần tớ xem phim hồi xưa đều cảm thấy rất hay, tại sao bây giờ không có phim nào hay như hồi xưa chứ?”
Thiếu niên ngẩng đầu khỏi điện thoại, ngữ điệu biếng nhác: “Mỗi thời đại đều có cái tốt và xấu, cậu thấy trước kia tốt hơn bây giờ là vì những gì cậu được xem đều là tinh hoa.”
“… Cậu nói cũng có lý.” Cô nghiêng đầu suy nghĩ, thật thà gật đầu: “Coi bộ tớ bị mấy bài viết phê phán trên Weibo tẩy não rồi.”
“Có điều showbiz thời nay đúng là chán thật, truyền thông phát triển quá mạnh, lấy lợi ích làm mục tiêu, rất ít người muốn đi chậm để sáng tạo nghệ thuật vững chắc.”
“… Ừm, cũng đúng, ngẫm lại thì đúng là thế thật.”
Nam sinh xoay đầu nhìn cô gái thấp hơn mình một cái đầu đang đăm chiêu suy tư và cảm thán, bất giác cười xòa, búng trán cô: “Đúng cái gì mà đúng, cậu có chủ kiến một chút được không hả?”
“Tớ là đang đồng ý với quan điểm của cậu mà.” Thi Âm nhận lấy ly trà sữa, xoay người đi ra đường chờ đèn đỏ, vừa cắm ống hút vừa nói: “Nhưng cậu làm tớ ngạc nhiên thật đấy.”
“Ừm hứm?”
“Tớ tưởng cậu là loại con nhà giàu ỷ mình thông minh nên không chịu học hành tử tế, cả ngày trốn học, đánh nhau, chơi bời, tuy thành tích các môn tự nhiên rất tốt nhưng bên trong lại vô văn hóa và thiếu giáo dưỡng.”
“… Thi Âm, tớ cảnh cáo cậu ăn nói cho đàng hoàng, tớ mà nổi nóng thì ngay cả tớ cũng sợ chính mình đó.”
“Nhưng sau này nhận ra cậu không phải người như vậy.” Cô cong môi, “Đôi khi tớ sẽ bất chợt cảm thấy cậu đi rất nhanh, vứt chúng tớ lại phía sau mù tít, chúng tớ làm cách nào cũng không đuổi kịp cậu.”
Xa đến mức không thể chạm đến. Cảm giác xa xôi diệu vợi ấy không phải chỉ vì cậu không cần nghe giảng vẫn thi được điểm tối đa mà là cậu hiểu biết rất rộng. Cậu lười học từ vựng tiếng Anh, làm bài đọc hiểu Ngữ văn cực kỳ lung tung, thoạt nhìn giống như nam sinh trong đầu chỉ toàn mấy con số môn tự nhiên nhưng mỗi lần trò chuyện về cuộc sống hoặc bàn luận các vấn đề thời sự, lượng kiến thức của cậu luôn vượt quá mức tưởng tượng của Thi Âm.
Cậu biết cách tranh luận, am hiểu rộng về thiên văn học, thậm chí còn thường xuyên nói về chủ đề phản khoa học như “Sinh mệnh huyền bí”. Cậu lười học thuộc lòng một sự kiện lịch sử nhưng lại hăm hở đọc một quyển sách viết về lịch sử dày cui. Đầu óc cậu chứa rất nhiều thứ không giúp ích gì cho cuộc thi đại học.
Đặc điểm mà Thi Âm có thể cảm nhận sâu sắc nhất từ trên người cậu là sự thành thục. Trong khi bạn bè đồng trang lứa nốc cà phê mỗi ngày để lấy tinh thần vùi đầu học hành, ngày nào cũng lo lắng về thành tích thì cậu đã thành thục tiến về phía trước. Những phương diện kinh tế, chính trị, triết học, ngoài vài câu được phác họa trong sách giáo khoa ra thì không phải học sinh trung học nào cũng tìm hiểu sâu về chúng mà chỉ có “người lớn” mới cần quan tâm, nhưng cậu lại tìm hiểu về chúng.
Khi chưa hiểu cậu, chỉ biết cậu đẹp trai, học giỏi, nhà giàu, giỏi thể thao lại có hơi hướm lưu manh mà các thiếu nữ mới lớn mê đắm. Vì vậy cậu rất cuốn hút, là loại hấp dẫn bề ngoài, nông cạn, hình tượng của nam chính trong các bộ phim thần tượng mà trước đó Thi Âm chẳng thèm ngó ngàng.
Nhưng sau khi hiểu cậu, sẽ phát hiện suy nghĩ của cậu sâu sắc vượt xa bạn bè đồng lứa, cậu lười nhác không tham gia thảo luận cùng chúng bạn là vì họ hoàn toàn không theo kịp tư duy của cậu, do đó bình thường chỉ nói về bóng rổ, game gủng cùng các loại tiêu khiển.
Khi làm bạn bàn trên bàn dưới của nhau, thỉnh thoảng Thi Âm và Bùi Thời Khởi sẽ nói về những chủ đề có giá trị tham khảo, cô phát hiện tư duy của Bùi Thời Khởi rất tốt, logic đến mức khiến người ta ngạc nhiên, cách diễn đạt cũng rất lôi cuốn. Loại lôi cuốn này mới là kiểu khảm vào xương tủy, khiến người ta không thể dằn lòng, khiến người ta muốn tìm hiểu sâu hơn, khiến người ta muốn ngừng mà chẳng đặng.
***
Nghe lời tán dương thật lòng của cô, Bùi Thời Khởi nhướn mày, gương mặt vương vít nét cười: “Có chơi game không? Các chức nghiệp có bối cảnh khác nhau, vũ khí khác nhau, kỹ năng và tốc độ tăng cấp cũng khác nhau. Nếu trên thế giới này ai cũng là người chơi nhân dân tệ(1) thì xây dựng trò chơi làm gì.”
(1) Người chơi nhân dân tệ: ý nói những người vung nhiều tiền vào game để mua trang bị chứ không cần phải vượt qua các thử thách để lấy được trang bị.
“Cậu đang nói mình là người chơi nhân dân tệ đó à?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Cậu nhướn môi, tuy thần thái biếng nhác nhưng ngữ điệu không hề có ý đùa bỡn: “Nếu nhà tớ nghèo, cả nhà đều đặt kỳ vọng lên tớ thì chắc chắn tớ sẽ khắc khổ học hành, sẽ học nát quyển sách Tiếng Anh và cũng không nghiên cứu thiên thạch, nhưng rất tiếc, tớ không phải.”
“Tớ tưởng phụ huynh khắp thiên hạ, bất kể giàu hay nghèo thì đều muốn con mình dẫn đầu, luôn là học sinh giỏi chứ?”
Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, thiếu niên dắt ống tay áo cô đi qua đường, thản nhiên nói: “Hồi nhỏ bố tớ đã dẫn tớ đi làm kiểm tra IQ, bố nói kết quả kiểm tra liên quan đến thời gian tớ được quyền tiêu phí, cuối cùng kết luận được đưa ra là dựa trên cơ sở không vi phạm pháp luật và chuẩn mực đạo đức, tớ được phép tự do trưởng thành.”
“Sau đó cậu phải về thừa kế gia sản?”
“Ừm hứm.”
Còn không thèm phản bác.
Thi Âm đánh giá cậu: “Coi bộ nhà cậu có mỏ quặng thật.”
“Sao, cậu hâm mộ à?” Nam sinh nheo mắt lại, “Thi Âm, nếu cậu dám bắt chước tớ thì cậu chết chắc, cậu đừng có mà lơ là đấy, nghe chưa?”
“… Sao cậu nói cứ như mẹ tớ thế?”
“Chứ không thì sao, nhà cậu siêu giàu hay cậu siêu thông minh? Có thể ngồi ăn chờ chết không cần làm việc hay chỉ cần vùi đầu học một tháng trước kỳ thi đại học là có thể đậu Thanh Hoa, Bắc Kinh? Cậu mà không học hành thì hết đường sống, cậu muốn đem tương lai của mình phó thác vào mấy trò chơi trúng thưởng trên Weibo à?”
Không có. Không thể. Không được.
… Mỗi một câu đều làm nhói tim.
Nữ sinh thở dài, cúi đầu cắm ống hút vào ly trà sữa: “Tớ sẽ chăm chỉ học tập! Tớ nghèo kiết xác, tất nhiên chỉ có nước chăm chỉ học tập thôi.”
“Cậu biết là tốt.” Cậu lại khôi phục biểu cảm lười nhác, “Đừng có ai nói gì cũng nghe, ngồi hâm mộ phú nhị đại cũng không có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống cho cậu đâu. Hơn nữa thế giới này có không ít phú nhị đại chỉ biết xài tiền của bố mẹ để sống, cậu phải học hành đàng hoàng thì sau này mới có thể kiếm tiền từ họ, thâu tóm tài sản của họ, hiểu không?”
“…”
“Đừng chỉ lo uống trà sữa nữa, đang giảng đạo lý cho cậu đó, nghe có hiểu không?”
“… Tất nhiên là tớ nghe hiểu.” Thi Âm ngừng cắm ống hút, vuốt chân mày, “Nhưng tớ cứ thấy cậu nói sao sao ấy.”
Một phú nhị đại khuyên cô không nên hâm mộ phú nhị đại, phải học hành đàng hoàng để sau này đi moi tiền của phú nhị đại? Vừa quanh co vừa lạ lùng.
“Còn nữa, cũng đừng suốt ngày cắm đầu vô học, mạng lưới quan hệ rất quan trọng, loại phú nhị đại cỡ như tiểu gia đây là khó gặp lắm đấy, cậu phải nắm chắc thời cơ để tạo quan hệ tốt, đừng suốt ngày làm tớ tức nổ phổi, nghe không?”
“…”
“Cậu làm gì đó? Cầm về cầm về, cậu tưởng tiểu gia là người mà chỉ dùng ly trà sữa truyền thống giá sáu tệ để làm quen à?” Ít nhất cũng phải bỏ thêm pudding chocolate, tổng cộng là chín tệ chứ.
“Không phải.” Nữ sinh thấy cậu không cầm thì nhét luôn cái ống hút và ly trà sữa vào tay cậu, giục: “Cắm ống hút giúp tớ với.”
“…”
Bùi Thời Khởi xoa ấn đường, mắng không thể mắng, đánh không thể đánh, chỉ có thể giơ cây ống hút lên, sau đó nhíu mày càm ràm: “Cái ống hút của cậu sao rởm thế, sao hai đầu đều phẳng vậy… Ớ, bị gãy á? Cái quán quần què gì mà xài hàng kém chất lượng thế này?”
“Do hồi nãy chăm chú nghe cậu nói quá nên tớ mới bất cẩn làm gãy mũi nhọn, chứ không lẽ ngay cả cắm ống hút mà tớ cũng không biết?”
Ồ, còn trách cậu nữa cơ. Muốn đánh người quá, làm sao bây giờ?
“Cậu có cắm được không đó? Không được thì thôi, về nhà tớ tự xử.”
Roẹt…
Nam sinh lạnh lùng kéo cái màng keo dán miệng ly ra.
“Cậu bưng uống cho ông, xài ống hút con khỉ.”
Mẹ nó, nói với con nhỏ Pobaby muốn hết hơi mà toàn là đàn gảy tai trâu.
Ông nói gà bà nói vịt, phí nước bọt!