Và Cậu Bước Đến

VÀ CẬU BƯỚC ĐẾN - Chương 17




“Cho nên rốt cuộc là tại sao tớ lại bị cậu hại phải làm thẻ cơm cho cậu?”

Hôm nay vẫn là một ngày nắng nhưng ít mây hơn thường ngày, những đám mây mỏng giăng rải rác trên bầu trời hệt như làn hơi bốc lên từ nồi nước lèo.

Thi Âm yên vị trong quầy ăn nhỏ, hai tay chống cằm, giọng nói nghi hoặc: “Thật không thể tin nổi tớ lại làm thẻ cơm cho cậu.”

Trước mặt cô là một thiếu niên tuấn tú cao ráo đang ăn mì ngon lành, bấp búng nói: “Tối nay mời cậu ăn cá sốt chua ngọt là được chứ gì.”

Cá sốt chua ngọt là món đắt tiền nhất căn tin Nhất Trung, đã vậy số lượng còn có hạn, chỉ bán vào thứ ba và thứ tư, lần nào cũng giành nhau vỡ đầu.

“Tối phải về, để mai đi.”

Không đúng không đúng, trọng điểm không phải cái này, trọng điểm phải là:

“Thật không thể tin nổi là tớ lại làm thẻ cơm cho cậu.”

“Mới nãy cậu nói rồi.”

“Cho nên rốt cuộc là tại sao tớ lại bị cậu hại phải làm thẻ cơm cho cậu?”

“Tớ hại cậu cái gì?” Nam sinh nhai mì: “Trả giúp bữa ăn chỉ là tiện tay thôi mà.”

“Ở đây trừ tớ ra, đứa con gái nào cũng tình nguyện trả tiền thay cậu, tại sao cậu cứ phải làm phiền tớ?”

“Tớ không biết họ.”

“Dương Liễu Đình ngồi ở sau lưng cậu kia là bạn học chung lớp 10 với cậu. Trần Ngọc lớp mình là cán sự môn Hóa, ngày nào vào giờ tự học buổi sáng hay trước khi tan học cũng đều tới thu bài tập của cậu. Còn có Vương Nhất Ninh, Hứa Mật… Cậu đều không biết?”

“Biết thì biết.” Thiến niên ngẩng đầu khỏi bát mì nóng hổi, ánh mắt rất vô tội: “Nhưng chỉ có cậu là bạn thân của tớ thôi.”

“…”

“Đúng là chúng ta thân nhau thật.” Thi Âm quyết định đổi cách giải thích khác, “Nhưng đâu có nghĩa là cậu lôi tớ đi làm thẻ cơm cho cậu trước mặt bàn dân thiên hạ được chứ.”

“Tại sao không thể?”

“… Cũng không phải là không thể, nhưng phải dùng đúng cách.”

Có trời mới biết khi cậu ôm vai cô, nói với cô chủ quán bán hai bát mì sườn, Thi Âm đã có cảm giác gì.


Môi tái nhợt, tim đập chậm, cảm giác như các cô gái xung quanh đã dùng mắt giết cô mấy trăm lần.

“Thế nào là đúng cách?”

“Cậu giả vờ như không quen tớ và hỏi: Cậu là Thi Âm hả, cậu đang giữ thẻ cơm của Hứa Tập An đúng không? Như vậy là tớ sẽ hiểu ý cậu và cho cậu mượn thẻ cơm, sau đó chờ về phòng học rồi cậu trả lại cho tớ sau. Chú ý, lúc nói chuyện với tớ, nhất định phải bày ra bản mặt cà chớn, giọng nói phải mất kiên nhẫn, khỏi nhìn tớ luôn càng tốt.”

Đối phương ngẩng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt “cậu bị nhũn não hả”.

“Tớ nói thật đó.”

“Hồi xưa lúc vô tình va phải cậu ở phòng thi, hơn 80% nữ sinh đều cho rằng tớ cố tình thu hút sự chú ý của cậu. Bây giờ đáng sợ hơn, e rằng ngày mai toàn bộ nữ sinh sẽ nghĩ tớ giấu thẻ cơm của cậu để biến thành ân nhân cứu mạng cậu.”

“Chẳng lẽ cậu không biết hậu cung của cậu khổng lồ cỡ nào ư? Cậu tuyệt đối đừng tưởng rằng nữ sinh chỉ cần đánh nhau một trận là xong. Vì yêu, chuyện gì người ta cũng dám làm. Hôm qua Lão Dương cho tớ xem khảo sát, tỷ lệ mắc bệnh trầm cảm ở nữ giới cao hơn nam giới rất nhiều, đa số là vì…”

“Ngừng.” Nam sinh ngẩng đầu khỏi bát mì, cắt ngang cô, “Tớ chưa thấy ai nhát gan và sợ phiền phức như cậu.”

“Bởi vì từ nhỏ cậu đã được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, chưa sống trong bầu không khí thiếu lành mạnh bao giờ, tất nhiên sẽ không biết đôi khi tình yêu sẽ tạo ra tội ác.”

Sao cậu lại không biết. Mẹ cậu có rất nhiều fans, cứ cho là trong trăm vạn dặm mới tìm được một người thì cũng có thể bới ra một đống fans não tàn cực đoan.

Bùi Thời Khởi nhíu mày, hơi tức mình vì bị nữ sinh coi thường, nhưng khi nhìn thấy sự phiền não thực sự hiện hữu trong ánh mắt cô, giọng cậu bất giác nhỏ nhẹ:

“Có gì phải sợ.”

Ánh mắt cậu trong veo giữa làn hơi nóng, vươn tay vỗ đầu cô đầy khí phách:

“Tiểu gia tớ sẽ bảo vệ cậu.”



Không có bất kỳ sự lãng mạn nào, như chỉ đơn thuần là vì mình mang đến phiền phức nên mới hứa hẹn và an ủi người bạn mà thôi, nếu có nhạc nền vang lên, chắc sẽ là bài “Huynh đệ” do Lưu Đức Hoa và Trần Dịch Tấn trình bày.

Thiếu niên đứng lên, lôi cái thẻ được đeo trên cổ cô ra, đi tới cửa lấy mấy xiên oden, quét thẻ, sau đó đi về đặt xuống trước mặt cô: “Cậu có biết tại sao cậu lại nghĩ nhiều thế không? Là do ăn không đủ no đấy. Nào, những thứ này coi như tớ mời, đừng để bụng đói.”

Thi Âm vẫn chưa lấy lại tình thần.

“Có gì phải sợ.”

“Tớ sẽ bảo vệ cậu.”

Từng nghe những câu khoa trương và sến súa hơn như:

“Cậu là cô gái rất tốt, tớ sẽ dùng cả đời để yêu thương và trân trọng cậu.”

“Cậu là người đầu tiên khiến tớ rung động, cũng là người cuối cùng mà tớ yêu.”

“Bất kể cậu có đồng ý hẹn hò với tớ hay không, cậu cũng sẽ là người quan trọng nhất trong trái tim tớ.”



Lúc được tỏ tỉnh, các cậu bạn trai đều nói những lời này, ánh mắt chân thành, tình cảm tha thiết, hệt như xung quanh cũng đang nổi lên bản tình ca lãng mạn trong các bộ phim thần tượng. Cô vờ như rất cảm động nhưng trong lòng lại chẳng hề gợn sóng, tất cả những biểu hiện bề ngoài chỉ là tấm lót để từ chối mà thôi.

Nhưng vì sao khi nghe hai câu bình thường và thậm chí là qua loa ấy, trái tim cô lại như bị đun nóng, sủi bọt không ngừng?

Không biết.

Có lẽ là vì trước khi trả lời, đối phương hơi nhíu mày lại, nghiêm túc suy nghĩ khiến lời hứa hẹn trông thực sự chân thành.



Thi Âm ngồi nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, cho đến khi đối phương quăng tới ánh mắt nghi hoặc, cô mới cúi đầu, than trách: “Sao cậu lại lấy cá viên? Tớ ghét cá viên nhất đó.”

“Sao cậu lắm chuyện thế nhỉ?” Cậu lấy xiên cá bỏ vào chén của mình, giọng điệu chậm rãi đầy khinh thường: “Nhìn là biết nhỏ giờ chưa chịu khổ.”

Ờ.

Nữ sinh lơ đãng nhét rong biển vào miệng, hiếm khi không cãi nhau với cậu, thậm chí còn quên mất những món ăn “được mời” này đều quét từ thẻ cơm của mình.

***

Hai ngày sau, vì giáo viên dạy lố giờ và quá bận bịu nên Thi Âm vẫn không được ăn cá sốt chua ngọt, cũng từ từ thoát khỏi sức sát thương mạnh mẽ của câu “bảo vệ cậu”, suy nghĩ quanh quẩn trong đầu đã biến thành “Còn chưa làm xong bài tập Ngữ văn cho chiều nay” và “Thầy phó hiệu trưởng định biểu đạt niềm hy vọng đối với thể dục thể thao đến bao giờ?”, cô muốn mau mau kết thúc để về lớp làm bài tập.

Cuộc thi bóng rổ kéo dài gần hai tuần, kết thúc trước khi diễn ra hội thao một ngày.

Thi Âm mặc lễ phục màu đỏ hệt như lễ tân đứng ở lối đi trên sân vận động, bởi vì “ngoại hình đoan trang” mà bị phó hiệu trưởng vô tình đi ngang qua dãy phòng học bắt làm người hỗ trợ trao giải, cô đã đeo huy chương đứng đầu hành lang hơn một tiếng rồi.

Hai mươi phút trước, vì quá mỏi tay, cô đã đeo hết huy chương lên cổ, sau đó núp sau đội ngũ hậu cần, cởi đôi giày cao gót rồi đứng chân trần, mà những “cô gái hỗ trợ trao giải” chuyên nghiệp đang rất hăng hái cạnh tranh:

“Thầy ơi, em trao cho giải huy chương đồng được không thầy?”

“Xếp theo chiều cao, em đứng ở hàng thứ ba sẽ phù hợp hơn ạ.”

“Tại sao phải xếp theo chiều cao, có phải là tập thể dục buổi sáng đâu, theo thứ tự có mặt, tớ đứng ở hàng thứ ba.”

“Ai nói? Sao tớ không thấy? Huống hồ lúc đó cả đám cùng đi, tại sao cứ phải xếp theo thứ tự đi vào trước?”

“Cậu đừng có mà được voi đòi tiên!”

“Cậu mới được voi đòi tiên thì có!”

Thầy giáo nhức đầu, thấy sắp tới giờ trao giải, nổi giận mắng: “Ồn ào cái gì đó!”

Sau đó chỉ vào nữ sinh im lặng nhất ở phía sau: “Thi Âm, em trao huy chương đồng.”



Mặc kệ đám con gái cãi nhau ầm ĩ ở hành lang ra sao, đến khi tiến vào sân khấu trao giải, trên mặt ai cũng nở nụ cười nhã nhặn, cử chỉ điềm đạm, là “gương mặt của Nhất Trung”.

Bên trong sân đấu, mười sáu đội xếp thành một hàng ngang, trừ ba bục cao được xếp ở giữa sân dành cho ba đội xuất sắc nhất, tất cả những đội còn lại đều được giải khuyến khích.

Nhưng tại sao nhất định phải chọn nữ sinh có “ngoại hình đoan trang” để hỗ trợ trao giải thì Thi Âm vẫn không biết, chắc là vì giải đấu năm nay Nhất Trung thi đấu quá tốt nên phó hiệu trưởng – người chịu trách nhiệm về các tiêu chí thể - mỹ - nghệ của trường – mới vui quá hóa rồ mà đưa ra quyết định này.

Nam sinh mặc đồng phục uể oải đứng trên bục, hệt như không mảy may quan tâm tới máy quay.

“Cậu cao quá.” Nữ sinh nhắc nhở.

Đối phương cúi đầu nhìn cô, hiếm khi lịch sự trả lời lại: “Cảm ơn.”

“…”

Cô hít sâu một hơi, tự nhủ phải bình tĩnh: “Tớ không với tới cổ cậu được.”

Có người trong đội bóng phì cười.

“Bùi ca, khom xuống cho con gái người ta đi.”

Thiếu niên nhướn mày, đo khoảng cách từ tay cô tới đầu mình, sau đó mới cúi đầu xuống: “Đeo nhanh lên.”

Kẻ nào thiết kế ra cái bục này bị điên chắc luôn. Cái bục cao hơn nửa mét, ai chân ngắn bảo đảm không bước lên nổi, hơn nữa Bùi Thời Khởi cao hơn 1m8, Thi Âm giơ thẳng tay lên có lẽ cũng chỉ mới tới cổ cậu mà thôi.

Quan trọng là những người khác đều khom lưng xuống, còn cậu thì lại tôn quý chỉ cúi đầu mà thôi.

Đáng giận!

“Tớ vẫn với không tới.”

“Cậu nói xem rốt cuộc cậu có tác dụng gì vậy?” Thiếu niên giật lấy huy chương từ tay cô, đứng thẳng người: “Cuối cùng vẫn là tớ tự đeo đây nè.”

Sau đó giơ tay, dứt khoát tự đeo huy chương vào cổ mình.

“…”

Nữ sinh hít sâu một hơi, vì đang đứng trước camera, cô cố gắng nhoẻn môi cười, định nói gì đó, nhưng một giây sau, nhìn thấy gương mặt thiếu niên đứng đối diện biến sắc: “Cậu đừng nhúc nhích.”

Gì cơ?

“Cậu đứng im đấy, tuyệt đối đừng nhúc nhích.”

Cô hoảng hồn trước vẻ mặt nghiêm trọng của cậu, nhưng lại nghĩ có thể đối phương đang trêu mình nên bán tín bán nghi:

“Bùi Thời Khởi, nếu cậu giỡn vào lúc này, tớ sẽ không tha thứ cho cậu đâu, thật đấy.”

“Đừng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.” Nam sinh khinh miệt liếc cô, kéo khóa áo xuống, nhanh chóng cởi áo khoác đồng phục ra. “Tiểu gia tớ không rảnh thế đâu nhá.”

Vai bỗng nhiên hơi nặng xuống, chiếc áo đồng phục được khoác lên người, chạm vào da, vẫn còn hơi ấm cơ thể.

Ơ, bột giặt gì mà lại có mùi lê vậy nhỉ?

Có lẽ là vì tin tưởng, cô không lập tức suy nghĩ vì sao đối phương lại ném đồng phục cho cô, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu lại là việc này.

Nhưng khi lấy lại tinh thần, trên đầu truyền tới giọng thì thầm: “Trông có to đâu, không thể nào vô duyên vô cớ bị bục ra được.”



Cái gì cơ?

Nửa phút sau, rốt cuộc cũng hiểu rõ tình trạng. Mà sau khi biết rõ, Thi Âm không biết mình nên tức giận trước hay là hoảng loạn trước.