Đan Chính vốn là tiềnnhiệm Lễ bộ thượng thư, mười năm trước sau khi trải qua loạn phiên vương, đãcáo lão về quê. Đan Chính cả đời chỉ lấy duy nhất một thê tử, và bên dưới cũngchỉ có một nhi tử.
Đan Quân là đại thiếu giaĐan gia, từ nhỏ am hiểu thi thư, văn võ song toàn, nhưng do Đan Chính làm quanmột đời, hiểu được quan trường hiểm ác, nên kiên quyết không để nhi tử theođường công danh. Cho nên Đan Quân quyết định theo nghiệp kinh thương.
Trải qua năm năm cố gắng,Đan Quân đã trở thành phú thương có tiếng ở vùng Giang Nam, Đan gia tại GiangNam cũng được xem như danh gia vọng tộc, có tiếng một vùng.
Hiên Viên Vũ nhìntư liệu đã điều tra về Đan gia trên tay không khỏi cười lạnh, ‘Đan Quân dù quảthật có điểm hơn người, là một nhân tài, nhưng nếu hắn muốn cùng y thưởng Vânnhi, thì y tuyệt sẽ không nương tay, diệt trừ đi hắn’.
Đan gia.
“ Lão gia, thiếu gia đãvề rồi” một gia đinh khom người bẩm báo nhìn Đan Chính bẩm báo.
“ Mau gọi thiếu gia vàothư phòng gặp ta” Đan Chính trầm tư lên tiếng.
“ Dạ” gia đinh nhận mệnhrời đi.
Một lúc sau, Đan Quân đãvào đến thư phòng, nhìn thấy phụ thân mình ngồi trầm ngâm, trên gương mặt cònđể lộ tiếu dung nhàn nhã, chứng tỏ ông đang gặp chuyện vui.
“ Cha, tâm trạng cha hìnhnhư rất tốt ???” Đan Quân nhìn phụ thân mỉm cười hỏi.
“ Ân, cũng là chuyện vuicủa con” Đan Chính nhìn nhi tử cười đáp lại.
“Chuyện vui của con ???”Đan Quân nhíu mày nghi hoặc.
“ Ân, con còn nhớ chuyệnhôn sự giữa Đan gia của chúng ta cùng Nhan gia sao ???” Đan Chính cười đầy thầnbí.
“ Ý của phụ thân là hônước giữa con cùng Nhan tiểu thư ??? Nhưng chẳng phải Nhan tiểu thư kia đã mấttích rồi sao ???” Đan Quân dường như nhớ ra gì đó.
“ Đúng vậy, ta vừa nhậnđược tin từ kinh thành, thái hậu đã tìm được Nhan tiểu thư, hiện giờ nàng ta đãđược sắc phong làm Thiên Vân quận chúa, trong thư thái hậu đã nói rõ, Nhan tiểuthư không những xinh đẹp thông minh, mà còn rất ôn hòa, lễ độ, nhất định sẽ làmột nàng dâu tốt, nên thái hậu muốn chúng ta nhanh chóng vào kinh, để bàn bạcchuyện này” Đan Chính cười đây vui vẻ nói ra ý định của mình.
“ Cha, con muốn từ chốihôn sự này” tuy nhiên, Đan Quân sau khi nghe xong lại từ chối.
“ Tại sao ???” Đan Chínhnghi ngờ hỏi.
“ Cha, hài nhi đã tìmđược nữ tử mà mình thương yêu, hài nhi muốn hủy hôn” Đan Quân không hề che dấunói ra sự thật.
“ Nữ tử mà con thương yêucó phải hay không chính là hoa khôi của Xuân Hoa viện, Từ Mạn Kiều ???’ ĐanChính sắc mặt dần trở nên lạnh lùng hẳn.
“ Cha, người biết ???”Đan Quân ngạc nhiên nhìn phụ thân, bất quá trong chốc lát thì nhớ ra, dù phụthân quả thật cả ngày chỉ ở trong nhà, nhưng mà những chuyện bên ngoài xưa nayngười luôn luôn nắm trong lòng bàn tay.
“ Hồ nháo” nghe xong lờiĐan Quân thừa nhận, Đan Chính tức giận, ném vỡ cả chén trà trên bàn.
“ Cha, xin giữ gìn sứckhỏe” Đan Quân ngay lập tức quỳ xuống khuyên ngăn.
“ Ngay lập tức cắt đứtquan hệ với kỹ nữ kia, Nhan Uyển Vân hiện giờ là Quận chúa tôn quý, rất đượcthái hậu cùng hoàng thượng yêu thương. Chuyện hôn sự này nhất định phải hoànthành cho ta, nếu như con dám làm trái, xem như là kháng chỉ, chẳng lẽ con muốnliên lụy cả Đan gia vì con mà gặp họa sát thân hay sao ???” Đan Chính tức giậnnhìn nhi tử mà mình yêu thương mắng.
Trong lòng lại thầm nghĩ,‘ Từ nhỏ đến lớn, Quân nhi rất nghe lời ta, chưa từng làm trái bao giờ, nhưnghôm nay vì một kỹ nữ mà lại cùng ta tranh luận, xem ra kỹ nữ kia không thể giữlại được rồi, phải tìm cách trừ đi nàng ta mới được, dù sao không thể vì chuyệnnày mà khiến Đan gia gặp họa, nếu không hậu quả khó lường. Hoàng thượng xưa nayhỉ nộ vô thường, hơn nữa nghe nói Nhan Uyển Vân kia còn là tỷ muội tốt củahoàng hậu nương nương, hoàng thượng lại vô cùng sủng ái hoàng hậu, nếu nhưkhiến cho vị Quận chúa kia tức giận, thì e rằng cả Đan gia đều phiền phức’.
“ Cha, con không thể nhậnlời cha, con cùng Mạn Kiều là tâm đầu ý hợp, xin cha thành toàn” Đan Quân đâylà lần đầu cầu xin phụ thân một chuyện gì đó, nhưng mà khi nghĩ đến Từ Mạn Kiềudịu dàng, thấu hiểu lòng người, thì hắn lại vô cùng cam lòng, vì hắn yêu nữnhân kia, nên vì nàng, hắn có thể hy sinh tất cả.
“ Câm miệng, ta nói lạilần nữa, lập tức chấm dứt chuyện này cho ta, người tới, đem thiếu gia giam lạicho ta, canh chừng cẩn thận, không để cho hắn ra ngoài, nếu không ta sẽ đánhgãy chân các ngươi” Đan Chính tức giận hướng gia đinh bên ngoài hạ lệnh.
Ngay lập tức bên ngoài,mấy tên gia đinh xông vào nhận mệnh, mang Đan Quân đi, dù nói sinh hoạt tại Đangia là do thiếu gia lo, nhưng mà mọi người đều biết, người có quyền quyết địnhthật sự tại Đan gia, chính là lão gia, nên xưa nay không ai dám là trái lời củavị lão gia này.
Đan Quân bị lôi đi, khôngnói lời nào, tuy nhiên trong lòng hắn hiểu rõ, nếu hôm nay cứ kiên trì, thì mọichuyện sẽ hỏng hết, nên hắn đành im lặng, bất quá hắn rất rõ cá tính của phụthân, xem ra sắp tới Mạn Kiều sẽ gặp chuyện, hắn cần thu xếp mới được.
“ Người tới” Đan Chínhnhìn nhi tử khuất bóng, nên lên tiếng gọi quản gia đang đứng bên ngoài vào.
“ Lão gia” quản gia cúingười chờ lệnh.
“ Đem kỹ nữ Từ Mạn Kiềuxử trí, sau đó lập tức chuẩn bị, chúng ta ba ngày sau sẽ khởi hành vào kinh”Đan Chính trầm ngâm suy nghĩ, quyết định nhanh chóng tiến kinh, có như vậy mớihy vọng Đan Quân sẽ không làm chuyện hồ đồ.
Tứ vương phủ.
“ Vương gia, vừa nhậnđược tin, Đan gia sẽ nhanh chóng vào kinh” Ảnh Nhất nhìn vương gia nhà mình bẩmbáo.
Bất quá trong lòng lạithay vị Đan thiếu gia kia cầu phúc, chỉ hy vọng y biết tốt xấu, không nên tranhQuận chúa cùng vương gia, nếu không e rằng là bất kỳ ai ngăn cản, cũng sẽ khôngthể nào cứu được hắn.
“ Ảnh Nhị, ngươi tìmngười, mang Từ Mạn Kiều đến kinh thành, chẳng phải vị Đan công tử kia thíchnàng ta sao ??? Chúng ta đây thành toàn cho bọn họ vậy” Hiên Viên Vũ cười đầymưu tính nói, chỉ cần không nghĩ cùng hắn thưởng Vân nhi, thì hắn sẽ chịu khólàm ‘người tốt’ một lần, tác hợp lương duyên này vậy.
“ Các ngươi lui ra đi”sau khi hạ lệnh xong, Hiên Viên Vũ phất tay để bọn họ lui ra.
Bên trong thư phòng chỉcòn lại duy nhất một mình Hiên Viên Vũ, lúc này từ góc tối, Uyển Vân mới bướcra, từ phía sau ôm lấy y, mỉm cười nhìn y lên tiếng.
“ Huynh càng ngày càng‘tốt’ nha, thậm chí còn thay người ta làm mai nữa”.
“ Vì nàng, ta đành làmngười tốt một lần vậy” Hiên Viên Vũ mỉm cười ôm nàng vào lòng, đáp lời.
“ Nga, như vậy thì tathật vinh hạnh rồi” Uyển Vân tựa tiếu phi tiếu nhìn y.
“ Đúng vậy, cho nên nàngcần đối xử tốt hơn với ta, có biết không ???” Hiên Viên Vũ sủng nịnh véo lấychiếc mũi xinh xắn của nàng nghiêm túc dặn dò.
“ Đã biết, vương gia củata” Uyển Vân cười ôm lấy y, trong lòng nàng giờ đây có vô hạn yêu thương, khônggì tả xiết.
Nàng bây giờ đã không cònoán ông trời vì đã cướp đi sinh mệnh của mình, đã không cho nàng quyền lợi lựachọn, mà đã đưa nàng đến thế giới này, vì nàng bây giờ đã gặp được y, đã tìmđược hạnh phúc của mình, cho nên nàng đã không còn gì là quái, là hận nữa rồi.