Uyển Vân

Chương 20: Trở lại huyện tông châu




‘Huyện Tông Châu’, nhìnba chữ to trên tường thành, Uyển Vân không khỏi cảm khái, ‘vòng một vòng lớn,rốt cuộc nàng cũng quay về đây, đúng là ý trời mà’.

“cung nghênh vương giathiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế” phía trước mặt lúc này, một trung niênnam nhân mặc cẩm phục hồng sắc quan bào, dẫn đầu một đoàn quan viên cùng quỳnghênh đón đoàn khâm sai của Hiên Viên Vũ.

“đều đứng lên đi” HiênViên Vũ lạnh giọng lên tiếng.

Nhưng mọi người vừa đứnglên chưa kịp ổn định tinh thần, thì ngay lập tức có mấy vị quan nhát gan, suýtnữa bị câu nói tiếp theo của Hiên Viên Vũ làm oanh động mà té xỉu.

“Vân nhi, ngoan, mauxuống, đến rồi” Hiên Viên Vũ vươn nhẹ tay về phía xe ngựa, ngữ điệu ôn nhu, đủlàm tan chảy mọi thứ, thâm nhập cốt tủy của bất kỳ người nào, đồng thời trêngương mặt còn không quên kèm theo một cái sáng lạn tươi cười, làm rất nhiềuthiếu nữ của Huyện Tông Châu nhất thời thần hồn điên đảo.

Còn mấy quan viên có mặttại đây không khỏi trợn mắt há hốc mồm, thậm chí có người trực tiếp té ngã,cũng may có người đứng bên cạnh đỡ kịp, nếu không e rằng đã nằm đo đất rồi cònđâu.

Dù nói ngũ châu cách xakinh thành, nhưng họ vẫn nhận được tin tức từ nơi đó, huống hồ Hiên Viên Vũ cònlà nhân vật phong vân của Nguyên Niên quốc, nên đối với vị Tứ vương gia này, họđã nghe nói rất nhiều, đồn rằng Tứ vương gia xưa nay không thích nữ nhân tiếpcận mình, cũng không chủ động đến gần nữ nhân nào, nếu không phải bên trong phủcủa người đã có hai thị thiếp, cùng với lời thề son sắt của người năm xưa, thìe rằng thiên hạ này đã nghĩ rằng Tứ vương gia của Nguyên Niên quốc chính là mộtkẻ đoạn tụ.

Nhưng mà hôm nay họ lạichứng kiến được một cảnh tượng khác với những gì mình được biết, trước mặt họđích thật là Tứ vương gia Hiên Viên Vũ, thiếu niên anh hùng của Nguyên Niênquốc năm đó, người đã đẩy lui năm ngàn thiết kỵ quân Thác Ngân, người đã sánglập biết bao kỳ tích cho Nguyên Niên quốc, người khiến cho Tam quốc nghe danhphải khiếp sợ, người nổi tiếng xưa nay dù ôn nhuận nho nhã, nhưng cũng lãnhkhốc vô tình, tàn nhẫn lãnh huyết, đặc biệt xưa nay chưa từng biết gì là thươnghương tiếc ngọc, vậy mà hôm nay trước mặt nhiều người như thế, lại đi dịu dàngôn nhu với một nữ nhân như thế, hỏi sao họ không ngỡ ngàng cho được ???.

Uyển Vân cũng không chú ýlắm thái độ của mấy quan viên này, cùng ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh,ngoan ngoãn để Hiên Viên Vũ dìu xuống xe, vì hơn nửa tháng nay tiếp xúc, nàngrốt cuộc hiểu được cá tính của Hiên Viên Vũ, trên mặt người này luôn luôn nở nụcười, nhưng thật ra bản chất của hắn hắc ám vô cùng, nụ cười của hắn có thểgiết người trong vô hình, khiến người nhìn vào chết lúc nào, và tại sao chếtbản thân người đó cũng không hay, đối với người như vậy, nàng không nắm bắtđược, hơn nữa từ trong lòng nàng, cũng không bài xích những cử chỉ cho hắn, nênnàng đành im lặng mà thuận theo thôi.

Nhưng điều này lại làmcho Hiên Viên Vũ cao hứng cực kỳ, vì đây xem như là một biểu hiện tốt với y, vìnàng không từ chối y, không chán ghét y chạm vào, nên xem ra trong tương lai,việc nắm giữ được trái tim nàng, xem ra đã có hy vọng, và chẳng mấy chốc sẽthành công thôi.

Uyển Vân sau khi xuốngxe, thoát khỏi tay của Hiên Viên vũ, thì tiến thẳng về phía đám quan viên, đưamắt tìm kiếm một thân ảnh, nhưng tìm mãi vẫn không thấy, thì không khỏi nhíumày, ‘đây là sao, Trương bá phụ là tri huyện huyện Tông Châu, hôm nay không lýnào sẽ không đến ??? Nhưng tại sao lại không thấy người ???’.

“Trương Đức, tri huyệnTông Châu đâu ???” nghĩ vậy, nên Uyển Vân liền tiến lại lạnh giọng hỏi tri phủLạc Quản Sanh, người đứng đầu ngũ châu, cũng đồng thời là người dẫn đầu đoàntiếp đón lần này.

“cái này” Lạc Quản Sanhnhất thời nghi hoặc khó hiểu, không hiểu sao vị cô nương trước mặt lại độtnhiên hỏi về Trương Đức.

“to gan, ai cho phépngười ăn nói với tri phủ đại nhân như thế” đúng lúc này một giọng nữ đầy tứctối vang lên, gây sự chú ý của mọi người.

Lạc Quản Sanh vừa nhìnthấy người mới đến không khỏi toát mồ hôi, lại còn thầm mắng trong lòng, ‘nhađầu này, thật sự không biết chọn thời cơ mà, sớm không đến, muộn không đến, lạiđến ngay lúc này, thậm chí còn không biết phép tắc, đúng là đã nuông chiều nóquá rồi, nên nó mới lộng hành như thế’.

Bên cạnh một đám quanviên khác thì lại mang vẻ mặt vui vẻ khi người gặp họa, vị cô nương này đi cùngTứ vương gia, hơn nữa vừa nhìn đã biết, Tứ vương gia có vẻ rất để ý đến cônương ấy, cho thấy cô nương này tuyệt không đơn giản, vậy mà vị tiểu thư triphủ này lại không biết sống chết, trước mặt Tứ vương gia lại to gan làm cànquát cô nương này như thế, đúng là chê sống lâu mà.

Dù nói Lạc Quản Sanh làtri phủ, nhưng thực tế tình hình ngũ châu lại không hề đơn giản như thế. Ngũchâu hiện giờ chia làm hai phe, gồm Tông Châu, Lạc Châu, là một phe, Phúc Châu,Thương Châu là một phe, còn tri phủ Lạc Quản Sanh cùng Thanh Châu thì đứng ởthế trung lập, tuy nhiên thật ra tri phủ lại nghiêng về phía Tông Châu cùng LạcChâu hơn, việc này dẫn đến không ít bất mãn từ phía Phúc Châu cùng Thương Châu,cho nên khi họ nhìn thấy cảnh này thì không khỏi vui mừng khi người gặp họa.

Quả nhiên như họ suyđoán, đứng bên kia sắc mặt của Hiên Viên Vũ đã trở nên ầm trầm khó coi, dámđứng trước mặt hắn lớn tiếng với nữ nhân của hắn, nữ nhân này đúng là khôngbiết sống chết mà. Nếu không phải có Vân nhi ở đây, hắn đã một chưởng đánh chếtnữ nhân này rồi.

“Diệu nhi, không được vôlễ” Lạc Quản Sanh ngay lập tức nhìn thấy tình thế không ổn, nên đứng ra giảivây.

“cha, rõ ràng là do nữnhân này không đúng trước, không nên dùng giọng điệu như thế nói chuyện với chamà” Lạc Mẫn Diệu có chút bất mãn lên tiếng.

“to gan, dám bất kính vớiQuận chúa, Lạc đại nhân, đây là cách ngài dạy dỗ nữ nhi sao ???” Ảnh Nhất đứngbên kia, nhìn thấy Hiên Viên vũ sắc mặt càng đen, liền biết ngay vương gia nhàhắn đã nhẫn đến cực hạn, vì thế mới lên tiếng cảnh cáo, hy vọng hai người kiabiết mình đang đắc tội với ai mà kịp thời sửa chữa, nếu không e rằng với cátính của vương gia, cùng mức độ sủng ái của người đối với Thiên Vân Quận chúa,thì hai phụ tử này chỉ sợ mạng khó bảo toàn.

Mọi người nghe xong lờinày không khỏi sửng sờ, thật không ngờ nữ tử này lại là Quận chúa, như vậy thìđừng nói lớn tiếng, cho dù là mắng chửi Lạc tri phủ trước đám đông thì e rằngông ta cũng không dám phản bác.

Quả nhiên phụ tử Lạc triphủ vừa nghe xong, không khỏi hốt hoảng, đặc biệt là Lạc Mẫn Diệu, nàng ta vốnđến nghênh đón khâm sai trễ, nên không hay biết gì, từ lúc đến nơi, thì nhìnthấy phụ thân mình bị một nữ nhân trước mặt mọi người dùng giọng điệu như bềtrên chất vấn, khiến nàng không khỏi nổi hỏa, nên mới lỗ mãng như thế, nào ngờnữ nhân này lại là đương triều Quận chúa, hơn nữa nàng cũng chú ý đến nam nhântôn quý đang đứng bên kia, đang dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn nàng,khiến nàng không khỏi run sợ, rõ ràng là một nam nhân tuấn mỹ, nhìn bề ngoàinhư thư sinh trói gà không chặt, không ngờ lại có thể phát ra khí thế bức ngườinhư thế, điều này không khỏi khiến cho nàng càng thêm có hứng thú với nam nhânnày.

Hơn nữa vừa rồi nhìn tháiđộ của mọi người ở đây đối với nam nhân này, nàng đã có thể đoán được phần nào,nam nhân này chính là Hiên Viên Vũ, Tứ vương gia của Nguyên Niên hoàng triều,lừng danh khắp Tứ quốc, nhưng tựa hồ Tứ vương gia lại rất đế ý đến Quận chúa,hơn nữa thái độ lạnh lùng của y đối với nàng dường như cũng chỉ vì nàng đãtrước mặt mọi người mà quát lớn vị Quận chúa kia, điều này càng làm cho nàngthêm tò mò hơn về quan hệ giữa hai người này.

“nữ nhi vừa rồi chỉ vìsốt ruột hạ quan, cho nên mới đắc tội, mong Quận chúa bỏ qua” Lạc tri phủ làmsao không biết, sở dĩ nữ nhi hành xử như thế tất cả đều vì mình.

“bỏ qua đi, không biếtkhông có tội, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, Trương tri huyện đâu ???”đối với việc này, Uyển Vân cũng không mấy chú ý nên cũng bâng quơ cho qua.

Hiên Viên Vũ nghe xonglời của Uyển Vân, thì sắc mặt cũng hòa hoãn không ít, chỉ cần nàng không đểtâm, y sẽ không có ý kiến, bất quá nữ nhân kia cũng nên có chút giáo huấn, cònvề thế nào, thì y cần suy nghĩ lại.

“bẩm Quận chúa, năm ngàytrước Tông Châu tri huyện Trương đại nhân bị người hánh thích, hiện đang bịthương nằm trong phủ nha” Lạc tri phủ ôm quyền nhẹ giọng bẩm báo.

“cái gì ???” nghe xonglời này Uyển Vân không khỏi khiếp sợ, ngay cả Hiên Viên Vũ bên kia cũng sắc mặtngưng trọng.