Đêm đó không ngờ Lâm Nhược đang trên đầu sóng dư luận lại bất ngờ mở live stream. Cô ta không khóc lóc giả vờ bộ dạng yếu đuối như trước đây, chỉ tươi cười như chưa có chuyện gì xảy ra
"Chắc mọi người cũng thấy tin tức xấu của tôi đang lan truyền rộng trên mạng xã hội. Thực ra mọi chuyện không phải như vậy đâu. Tôi và Thẩm tổng vốn chỉ là bạn học thôi"
[Bạn học, vậy tại sao trước kia không lên tiếng giải thích?]
[Giải thích thì đâu được tài nguyên]
[Này, các người sao không để chị ấy nói hết chứ?]
"Mọi người, thực ra tôi cũng không có ý gì. Chỉ cảm thấy rất bất bình, những người tài năng lại bị chôn vùi, còn một số người không có thực lực lại được đứng vững vàng trong giới thôi"
[Ai có thực lực? Đang nói bản thân à, nói thật thì giọng cô rất chua khiến tôi chói cả tai]
[Em đồng ý với chị, chị ơi còn có bọn em bên chị]
[Con người não tàn, fan cũng chẳng hơn là mấy]
Bỗng dưng, màn hình đang live bỗng tối đen sau đó mọi người dần dần không ai vào được trang mạng xã hội đó nữa. Khoảng hơn 30 phút sau, mới hoạt động lại bình thường
[Có chuyện gì vậy?]
[Ai giải thích hộ tôi với?]
[Có phải Lâm Nhược đụng vào người không nên dùng không?]
[Alva đó rốt cuộc có lai lịch thế nào? Giới thiệu chỉ có cái tên và tác phẩm tiêu biểu, cả quê quán ngày sinh cũng chẳng có]
[Trước kia đi trung tâm thương mai tôi thấy một người rất giống cô ấy *đính kèm ảnh chụp]
[Đây rõ ràng là bà chủ của tôi mà]
[Không không, mọi người có cảm thấy việc gì sai sai không?]
[*đính kèm hình ảnh Đây là Alva, người bên cạnh là trợ lý của cô ấy kìa]
[Không phải, là Triệu tổng, hôm đó cô ấy còn đến chỗ tôi làm mà]
Chỉ bằng vài dòng bình luận và 2 bức ảnh chụp không rõ mặt nhưng quần áo lại rất giống nhau. Hai cái tên Alva và Triệu Cửu Uyên đã trở thành chủ đề bàn tán cho tất cả mọi người trên mạng xã hội
[...]
“Cửu Uyên, cha không phải cố ý xen vào chuyện của con nhưng con xem trên mạng đã bàn tán thành thế nào rồi? Nó không chỉ ảnh hưởng đến Triệu thị hay Thẩm thị mà còn ảnh hưởng đến cả Thẩm Hạo lẫn con”
Cha Triệu lo lắng nhìn cô đang trầm mặc mà lên tiếng :”Con muốn hỏi chuyện gì, cha sẽ giải đáp cho con”. Ông biết là cô đã nghe một vài thứ từ người khác, để lâu chi bằng cứ nó thật ra
Thân thể Triệu Cửu Uyên khẽ run lên, cô lắp bắp :”Cha… cha biết hết mọi chuyện sao?”. Cô mở to mắt, hai tai ù ù không nghe thứ gì, cha rõ ràng là cha cô sao biết rõ mọi chuyện mà không cho cô biết chứ?
Cha Triệu thở dài :”Biết, con gái à, cha mẹ đều vì tốt cho con thôi. Thẩm Hạo… haiz năm đó bệnh tình càng kéo dài sẽ càng khó trị. Cha biết nó rời đi con sống cũng không mấy tốt nhưng nếu để con bên cạnh nó, con sẽ gặp nguy hiểm”
[…]
“Cha à, mọi chuyện phải nhờ cha rồi”: Sau khi nghe hết tường tận mọi chuyện, cô vẫn giữ nguyên thái độ trầm mặc rồi lên tiếng :”Con ra ngoài, tối nay con không về đâu”
“Được”: Cha Triệu gật đầu, khi cô đi đến cửa, ông khẽ gọi :”Cửu Uyên, đừng trách Thẩm Hạo”
Triệu Cửu Uyên xoay đầu mím môi một lúc rồi gật đầu
Trời hôm nay thật đẹp, đẹp như ngày hai bọn họ kết hôn vậy. Cô lấy điện thoại gọi cho Thẩm Hạo chỉ nói vẻn vẹn một cậu :”Em biết hết mọi chuyện rồi, tối nay em về nhà đợi anh”
Kịch bản hơi sai sai nhỉ? Bình thường câu này đều do nam 9 nói, sao với cô lại đổi lại là nữ rồi. Mặc kệ, miễn là hai người đều trở về là được rồi có đúng không?
Thẩm Hạo đang họp nghe câu nói của cô không biết diễn tả tâm trạng như thế nào? Gương mặt từ lạnh lùng sang đỏ rồi xanh, anh ngẩn đầu nhìn mọi người, miệng phun vài chữ :”Tan họp”
Tài khoản chính thức của Triệu thị : Cảm ơn mọi người thời gian qua đã quan tâm đến chuyện của Cửu Uyên nhà chúng tôi. Thực ra mấy năm nay con bé dạo chơi trong giới giải trí, không ngờ hôm nay lại làm bùng nổ tin tức gây nhiều ảnh hưởng như vậy. Thay mặc Triệu Cửu Uyên hay diễn viên Alva, thành tâm cảm ơn và xin lỗi
Tài khoản Alva nhanh chóng chia sẻ bài viết :”Cảm ơn mọi người đã quan tâm”
[Omg, là thiên kim tiểu thư trong tiểu thuyết hay nói đây mà]
[Giới giải trí chỉ để mua vui thôi sao ha ha ha ha]
[Biết ngay gia thế của chị không phải tầm thường mà, không ngờ lại là Triệu tiểu thư]
[Triệu tổng, thực sự là cô sao. Khiến tôi sắp không còn nhận ra tản băng lạnh ngày nào rồi]
[Ôi sao lại gọi nữ thần là tản băng lạnh chứ?]
[Chọc cười tôi quá đi đi]
[…]
“Cửu Uyên, em về đây lâu chưa?”: Thẩm Hạo vừa bước vào nhà đã chạy đến bên cạnh cô ân cần lên tiếng, áo vest của anh còn vắt trên khủy tay. Triệu Cửu Uyên đang dọn thức ăn ra bàn liền ngẩn đầu lên nhìn anh, cô cầm áo anh vắt lên ghế, mỉm cười nhẹ nhàng
“Anh ngồi xuống trước đi, đêm còn dài tha hồ mà nói”
Nghe vậy, anh ngây người mím môi :”Đêm nay em ở lại đây?”
“Ở hay không, phải xem anh thành thật thế nào”: Triệu Cửu Uyên ngồi xuống phía đối diện :”Thẩm Hạo, ăn trước đi”
Cả hai ăn xong cũng đã 8 giờ tối, lúc này Triệu Cửu Uyên mới nghiêm mặt lại chất vấn người đàn ông trước mặt :”Có phải đêm có em không vô tình nghe được, em không đi hỏi cha thì có phải anh định giấu em mọi chuyện hay không?”
“Em… cũng không phải”
“Vậy bao giờ anh mới chịu nói, em chỉ đợi anh nói ra nguyên nhân nhưng đợi mãi lại chẳng thấy đâu. Thay vào đó lại khiến em nhớ lại chuyện cũ của anh và Lâm Nhược”: Triệu Cửu Uyên xụ mặt giận dỗi. Nghe cái tên ‘Lâm Nhược’ chân mày của anh nhíu lại :”Anh và Lâm Nhược?”