Thẩm Hạo thấy vậy liền che cô ra sau lưng mình :”Bà im đi, tất cả những gì bà làm còn muốn đổ lỗi lên người khác. Bà Trần ở đây không hoan nghênh bà, cút đi khuất mắt chúng tôi”
“Con trai, sao con có thể nói với mẹ như vậy chứ?”: Bà Trần nắm tay anh khóc lóc lên tiếng. Anh lại lạnh lùng mà hất tay ra, giọng nói trầm đến đáng sợ :”Bà Trần, từ lúc bà rời khỏi Thẩm gia thì chúng ta đã không còn quan hệ rồi”
“Bây giờ chẳng phải bà có con trai, sống hạnh phúc ở Trần gia sao? Đến đây làm gì, không muốn chúng tôi được hạnh phúc sao?”
“Mẹ không có, mẹ chỉ muốn bên cạnh các con”
“Hừ, bên cạnh, hay muốn chia tài sản, muốn để con bà có thể có công việc tốt? Bà đừng nghĩ lén gặp Dĩ Huyên, xin con bé nâng đỡ con gái bà thì tôi không biết. Bà Trần sao bà ích kỷ như vậy chứ?”
Lời nói của Thẩm Hạo khiến người khác bất ngờ đến ngớ người
Dĩ Huyên nhìn anh trai gương mặt liền xụ xuống, bước chân đứng cũng không vững vàng nữa, may mắn là Lý Phong đến kịp đỡ lấy cô :”Dĩ Huyên, không sao. Anh ở đây”
“Lý Phong”: Cô ngẩn đầu đầy mệt mỏi :”Em không muốn ở đây nữa”
“Anh đưa em đi”: Lý Phong vừa nói vừa bế cô lên bước chân vững trải đi ra khỏi đó. Thẩm Hạo mím môi nhìn hai người họ rời đi không nói lời nào, Triệu Cửu Uyên biết rõ người phụ nữ trước mặt mình không phải dạng tốt lành gì, còn phá hỏng sự vui vẻ của người khác
“Bà Trần, mời bà về cho”: Cô lịch sự chìa tay hướng ra cửa mời người phụ nữ trung niên :”Ở đây không có chỗ của bà”
Nghe cô nói vậy, bà Trần liền tức giận :”Cô là ai mà có quyền đuổi tôi chứ? Tôi là mẹ của Thẩm Hạo đó”
“Bà Trần, là bà không biết hay giở vờ không biết. Tôi là vợ Thẩm Hạo, là thiếu phu nhân ở đây, đủ tư cách để đuổi một vị khách không mời như bà chưa? Cái gì mà mẹ chứ, bà xứng sao?”
Triệu Cửu Uyên lạnh lùng nói :”Bà đừng rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt. Ở đây không có chỗ cho bà, đừng chuốc mất mặt nữa”
“Cô, sao có thể ăn nói với trưởng bối ngang ngược như vậy chứ?”: Cậu Trần thấy cô nói chuyện với mẹ mình như vậy liền nhíu mày trách móc :”Cô chưa từng nghe câu kính lão đắc thọ sao?”
“Người như bà ta cần tôi kính trọng?”: Cô cười lạnh ra lệnh :”Người đâu, mời bà Trần và người nhà bà ta ra ngoài”
Thẩm gia vốn xuất thân từ quân đội nên cảnh sát đến đây không ít, cộng với những vệ sĩ của của cha cô đưa đến, nghe cô nói liền hành động. Bà Trần thấy mọi chuyện đều do cô làm chủ liền không cam tâm, bà ta quay mặt nhìn về cha Thẩm
“Thẩm gia, ông để mặt cô ta đuổi tôi đi sao? Dù sao chúng ta từng là vợ chồng, tôi cũng là mẹ của con ông, sao có thể đối xử với tôi như vậy chứ?”
Cha Thẩm hừ lạnh phát tay ra hiệu mọi người tiếp tục :”Bà Trần, ngày bà bỏ rơi Thẩm Hạo và Dĩ Huyên, ngày bà bước khỏi Thẩm gia, tất cả dã kết thúc. Bây giờ bà là bà Trần chứ không phải BÀ THẨM”
Hai chữ “bà Thẩm” do cha Thẩm nói ra làm bà ta há to miệng, bà ta không cam tâm. Lúc vệ sĩ xô đẩy, bà Trần nhanh chóng kéo tay Triệu Cửu Uyên theo. Cô bị kéo bất ngờ như vậy không kịp đề phòng mà ngã xuống
Không may cho cô, chỗ cô ngà là bật thềm. Triệu Cửu Uyên lăn vài vòng cuối cùng đáp xuống nền gạch, cô nằm co người lại, tay siết chặt lấy bụng mà nhăn mặt
“Cửu Uyên”
“Tiểu thư”
Thẩm Hạo nhìn cô ngã mà lao đến như tên phóng :”Cửu Uyên, Cửu Uyên, em…”. Nhìn máu đỏ chảy ra từ chân cô, lời nói của anh nhất thời không phát ra nổi nữa. Cổ họng anh như bị vật gì chặn nghẹn lại
“Thẩm Hạo, con… cứu đứa bé”: Triệu Cửu Uyên nằm trong vòng tay anh thều thào nói :”Thẩm Hạo… chúng ta… chúng ta có… con rồi”
“Cửu Uyên, em đừng nói nữa”: Anh lắc đầu như một cái máy, màu đỏ trước mắt làm cho anh hoa mắt
Lúc cô được đưa vào phòng cấp cứu, Thẩm Hạo vẫn thực sự chưa tin vào mắt mình. Cô nói chúng ta có con rồi, là con của anh và cô. Nhìn máu nhuộm đỏ cả hai bàn tay mình, anh không đứng vững mà ngã quỵ xuống đất
“Thẩm Hạo, con làm sao vậy?”: Mẹ Triệu thấy anh ngã liền hoảng hốt mà đỡ lấy anh :”Con bình tĩnh một chút, con bé còn trong đó, con không thể gục ngã được”
Nói đi cũng phải nói lại, dù sự việc lần trước khiến anh trong lòng cha mẹ Triệu không tốt nhưng dù sao bọn họ cũng quan sát anh lớn, nói không có tình cảm chính là nói dối. Huống hồ, đây là người con gái họ yêu, họ có thể không quý sao?
“Mẹ à, con tệ lắm có đúng không? Trước kia để em gái bị bà ấy tổn thương, bây giờ để bà ấy hại Cửu Uyên như thế này”: Thẩm Hạo nghẹn ngào lên tiếng. Mẹ Triệu lắc đầu lau nước mắt :”Mẹ không trách con, tất cả là tại bà ta, con đừng mãi tự trách mình như vậy”
“Con xin lỗi”: Anh cúi đầu không rõ sắc mặt, sau đó nghe thấy tiếng của cha Triệu :”Đây không phải lỗi của con”