Uyên Ương

Chương 28




Một ngày hai ngày lại ba ngày, Triệu Cửu Uyên vẫn nằm trên giường bệnh chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại. Mẹ Triệu luôn túc trực bên cạnh cô một tấc cũng không chịu rời, lúc đầu bà còn khóc lóc đến cuối cùng chỉ còn một tâm trạng u ám.

Cha Triệu cũng không khá gì hơn, nghe nói ông đã tống cổ người tông phải cô vào tù ngồi. Suốt khoảng thời gian đó, nhân viên trong Triệu thị lẫn những thuộc hạ dưới trướng của ông đều nơm nớp lo sợ. Chỉ sợ phạm một sai lầm sẽ mất việc, bị cho án tử

Về phần Thẩm Hạo, cha Triệu không cho phép anh đến gần Cửu Uyên dù chỉ là 5m. Đến cửa phòng anh còn chưa được bước vào, suốt ngày chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong xem tình hình

Chuyện cô hôn mê bất tỉnh, Thẩm Hạo luôn tự trách bản thân mình tại sao lúc đó không giữ cô lại, tại sao bỏ lại cô mà rời đi. Hai mắt anh hiện đầy tơ máu đỏ, râu ria mọc lỏm chỏm, cả quần áo ngày hôm đó còn chưa thay

Bà nội Triệu nhìn anh đau lòng an ủi :”Thẩm Hạo à, con về nghỉ ngơi một chút đi. Cho dù con đứng đây thì đâu thể khiến con bé tỉnh lại được. Đã hơn 3 ngày rồi con còn chưa nghỉ ngơi, e là con còn không trụ nổi đến lúc con bé tỉnh dậy”

Anh quay lại nhìn bà nội, sau đó lại nghe bà nói tiếp :”Nghe lời bà, về nhà nghỉ ngơi chút đi. Đến lúc đó vào đây thăm con bé cũng chưa muộn”

“Nhưng mà…”: Anh mím môi nhìn cô gái đang nằm trên giường, đôi mắt hiện rõ sự lo lắng. Anh sợ chỉ cần mình đi, cô sẽ rời bỏ mình

Bà nội Triệu cắt ngang lời anh nói :”Không sao hết, ở đây là bệnh viện, con bé đã có y tá, bác sĩ lo. Cho dù con ở đây đi nữa cũng chẳng thể giúp được gì. Nghe lời bà, về nghỉ ngơi trước đi”

Thẩm Hạo thở dài nhưng cũng đồng ý rời đi. Nhìn bóng lưng cô đơn của anh, bà nội Triệu lại nhíu mày

[Có phải quyết định của bà từ đầu đã sai không?]

[…]

Tại Thẩm gia

Bà nội Thẩm thấy anh về liền đứng dậy đi nhanh đến kéo anh lại :”Cửu Uyên như thế nào rồi? Con bé không sao chứ”

“Cô ấy hiện đã không sao nhưng…”: Anh mím môi cúi đầu

“Nhưng cái gì?"

“Nhưng cô ấy vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ cũng không dự đoán được khi nào sẽ tỉnh, mọi chuyện phải trông cậy vào cô ấy”

“Ôi trời ơi”: Bà nội Thẩm ôm ngực lên tiếng :”Sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ”

Thẩm Hạo cúi đầu không rõ sắc mặt :”Là lỗi của con”

Bà nội Thẩm nhìn anh thở dài lắc đầu :”Được rồi, con nghỉ ngơi trước đi”

Bước vào căn phòng của mình, Thẩm Hạo mệt mỏi mà ngồi bệch xuống đất. Lưng anh dựa vào tường, nhìn anh hiện tại vô cùng nhếch nhác, quần áo sộc sệt, đầu tóc thì rối bù. Anh nhìn bức ảnh cưới của hai người họ rồi cười chế giễu

Nếu như ngày hôm đó anh không gặp phải Lâm Nhược, nếu ngày đó anh ôm cô vào lòng dỗ dành, nếu ngày đó anh chịu đứng lại nghe cô nói, nếu ngày đó anh không nhẫn tâm lao xe về phía cô thì có phải bây giờ bọn họ đang rất hạnh phúc không?

Nhưng trên đời này làm gì có hai chữ nếu như chứ?

Điện thoại trong túi quần của anh bỗng dưng reo vang lên :”Alo, bà ơi con nghe đây”

Bên đầu dây bên kia chỉ là tiếng khóc nấc lên, tim anh bắt đầu đạp mạnh hơn, anh nghe thấy giọng nói run run của bà nội Triệu :”Thẩm… Thẩm Hạo…. Cửu Uyên… Cửu Uyên của bà… con bé mất rồi…”

Thẩm Hạo nghe xong dường như nín thở, hai mắt anh mở to miệng há hốc không ngừng gọi tên cô :”Cửu Uyên… Cửu Uyên”

Anh chạy nhanh xuống nhà mặc sự hỏi hang của bà nội hay là quản gia mà lái xe lao đến bệnh viện. Chân anh bước đến phòng bệnh của cô, bên tai không ngừng vang lên tiếng khóc. Tay anh run lên, anh nuốt nước miếng rồi bước chân vào phòng

Cô gái nằm trên giường lúc nãy bây giờ đã được đắp vải trắng, chân anh có vẻ như nhấc lên thôi cũng rất nặng nề. Mẹ Triệu nhìn anh hai mắt run lên kích động lao đến

“Tại sao vậy? Thẩm Hạo, tại sao hại con bé ra thế này. Chúng tôi tin tưởng cậu, cuối cùng cậu lại hại chết con gái của chúng tôi”

“Từ nhỏ nó đã một lòng hướng về cậu, trong khi đó cậu thì sao? Luôn làm cho nó thất vọng, bây giờ nó vì cậu đến mất cũng chẳng thể mở mắt nhìn cha mẹ một lần. Con gái của tôi, sao số lại bi thương như vậy chứ?”

Mẹ Triệu khóc đến mệt lã người mà dựa vào lòng cha Triệu nghỉ ngơi. Cha Triệu nhìn anh mím môi rồi lên tiếng :”Nhìn mặt con bé lần cuối đi”

Thẩm Hạo bước từ từ về phía giường cô nằm, cánh tay anh nắm chặt khăn trắng từ từ mở ra. Gương mặt xinh đẹp quen thuộc xuất hiện trước mắt, nhưng chẳng còn sức sống như ngày thường

Hai mắt anh đỏ hoe, khóe môi mím lại thành một đường thẳng. Anh ngồi xuống bên cạnh giường của cô, tay anh nắm lấy bàn tay đã lạnh kia áp lên khuôn mặt của mình. Nước mắt bất giác lại rơi xuống, anh nghẹn ngào khẽ lên tiếng