Uyên Ương

Chương 1




Trong một căn phòng VIP của khách sạn 5 sao lớn nhất trong thành phố không ngừng vang lên tiếng rên rỉ và thở dốc của hai con người

Ánh sáng từ tủ đầu giường mờ mờ ảo ảo làm cho hai thân ảnh vận động trên giường như một ảo giác

[...]

Sáng hôm sau, Triệu Cửu Uyên mơ màng

tỉnh lại sau cơn ngủ say. Cô động người một lúc liền cảm nhận được cơn đau thấu

trời xanh từ bên dưới vùng kín. Trong đầu cô liền xuất hiện chuyện tối hôm qua

Nghĩ đến đây cô liền đỏ mặt định nhích

ra xa một chút nhưng không ngờ cánh tay mạnh mẽ nào đó kéo cô lại gần hơn. Lưng

của Triệu Cửu Uyên dán chặt vào lòng ngực của Thẩm Hạo. Cánh tay mạnh mẽ của

anh gác ngang hông ôm chặt lấy cô, anh cất giọng khàn khàn

"Em tỉnh rồi ?"

" Anh.... anh buông em ra.. a a ưm... "

Triệu Cửu Uyên cự quậy muốn thoát khỏi

cánh tay của anh, bên tai cô liền nghe thấy lời than vãn pha lẫn trách móc của anh vang lên

"Tối qua em vắt cạn sức lực của anh, bây giờ lại bảo anh cút. Triệu Cửu Uyên, em thật vong ơn bội nghĩa"

Thẩm Hạo cất giọng đáng thương nhưng nó

càng khiến cho Cửu Uyên tức điên lên, cô hét lớn :" Anh có thôi nói năng nhăng cội đi không? Chẳng phải anh nói tôi qua em vắt cạn sức lực của anh sao? Bây giờ anh đang làm gì hả? Đi ra chỗ khác"

[...]

Sau khi mặc lại quần áo chỉnh tề, Triệu

Cửu Uyên ngồi đối diện với Thẩm Hạo trong lòng không khỏi thở dài. Không hiểu

tại sao hôm qua lại xảy ra chuyện như vậy

Thấy gương mặt ủ rũ của cô, anh liền

lạnh mặt lên tiếng :"Em đã hối hận vì chuyện đêm qua sao?"

Bị anh nói như vậy, Cửu Uyên liền ngẩn đầu nhìn anh mím môi cất giọng nhỏ nhẹ :"Không phải, chỉ là không nghĩ chúng ta... chúng ta lại trở nên như vậy"

"Em nói em không hối hận, vậy lời nói đó là ý gì? Vì người ngủ cùng em là anh sao?"

Thẩm Hạo đen mặt lạnh nhạt lên tiếng.

Nghe giọng nói đó, cô liền biết anh đã giận mình nhưng cũng chẳng muốn giải thích nhiều, chẳng phải bên cạnh anh có nhiều phụ nữ lắm sao?

Thiếu đi người bạn gái là cô chắc cũng

chẳng làm sao cả. Nghĩ một lúc, Triệu Cửu Uyên liền xách túi đứng dậy :"Em về đây"

Dù bên dưới vừa đau lại vừa rát nhưng

cô vẫn cố gắng đi thẳng lưng bình thường. Người đàn ông kia thậm chí không ngăn

cản chỉ lặng lẽ nhìn cô mỗi bước một rời xa đi. Trong lòng Triệu Cửu Uyên lại cảm thấy rất ấm ức, người ta muốn giận dỗi một chút mà, sao anh không dỗ người ta chứ. Anh không biết chuyện con gái rất ngọt ngào sao, thật là tức chết mất

Hay là thật sự như cô nghĩ, dù không có

cô anh vẫn còn người phụ nữ khác. Càng nghĩ, Cửu Uyên càng ấm ức hơn mà giẫm giày

cao gót mạnh xuống đất rời đi. Ngồi trong xe taxi, cô không khỏi không nhớ lại chuyện đã xảy ra, mới chỉ 1 ngày thôi mà, sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ. Mọi chuyện đều bắt nguồn từ một ngày trước đó

[...]

Mới ngày nào cô còn là cô bé gái 5 tuổi được cha mẹ và bà nội cưng chiều hết mực, một cú ngã đau cũng chưa từng xảy ra đối với cô

18 năm trôi qua nhanh như một cơn gió,

đứa bé Triệu Cửu Uyên 5 tuổi đáng yêu của chúng ta ngày nào đã trở thành một nữ

tổng tài đầy năng lực

Sau khi tốt nghiệp đại học với ngành quản trị kinh doanh, Triệu Cửu Uyên nhanh chóng vào Triệu thị phụ giúp cho ba mình

"Tiểu Triệu tổng, bản kế hoạch của cô cần đây ạ"

Cửu Uyên lạnh lùng nâng mí mắt nhìn người nhân viên đứng trước mặt sau đó nhận lấy tệp hồ sơ trên tay anh ra :" Được rồi, cậu ra ngoài trước đi"

“Vâng”

Cậu ta vừa đi ra lại có một người khác đến gõ cửa. Triệu Cửu Uyên nhăn mày nhưng cuối cùng cũng đồng ý để người đó vào :" Vào đi". Người bước vào là Triệu Minh người này là em trai họ của cô, con trai của Triệu Dương Chí. Cô ngước nhìn đứa em ăn chơi phác tán của mình mà không quên ném một ánh mắt sắc bén

“Đến đây làm gì?”: Triệu Minh nhìn thấy người chị gái nhìn mình như vậy liền bĩu môi :" Chị, em đến đây phải có chuyện sao? Em không thể đến chơi với chị sao?"

“Chị xin mày đấy nhóc con, bớt gieo phiền phức cho chị là may rồi. Nếu không có chuyện gì thì về đi, chị đây còn bận lắm. Còn cưng mà có lòng thì nên xử lý hộ chị đống tài liệu này”

Cửu Uyên thở dài nhìn anh ta, cô chỉ lớn hơn anh ta 5 tuổi thôi. Nhưng lúc cô vừa tốt nghiệp cấp 3 đã phụ được ba và chú không ít việc nhỏ trong công ty. Còn trông anh ta bây giờ đã 18 tuổi rồi vậy mà còn rất ham chơi chẳng muốn quan tâm sự nghiệp gì cả

“Được rồi được rồi, chị đừng như ba mẹ em nữa ở nhà em đã nghe hai người bọn họ hùa nhau dạy bảo em rồi”

Cửu Uyên lười biến hai tay chống cằm nhìn anh, ý muốn anh nói tiếp :”Em đến nói cho chị một tin vui. Anh Thẩm Hạo về rồi”

Thẩm Hạo về rồi? Tuy trong lòng cô thật sự rất bất ngờ nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng không có biểu hiện ra biểu cảm nào. Triệu Minh thấy cô như vậy liền nhíu mày :" Chị không vui sao? Chẳng phải hai người..."