Uyên Ương Phổ

Chương 13




CHƯƠNG 13



 

Mồng năm tháng mười, Tôn Nhuận mang theo rương lớn hòm nhỏ phong trần mệt mỏi từ Tô Châu gấp gáp trở về. Vừa vào đến cửa, liền thấy mẫu thân đang ở chính sảnh đảo qua đảo lại, tỷ tỷ ngồi một bên vừa khóc vừa càu nhàu.

Tôn Nhuận cho là trong nhà đã xảy ra biến cố gì, còn chưa kịp mở miệng hỏi. Tôn quả phụ liền nhào đến kéo lấy tay áo hắn: “Con trai của ta ơi! Con thật biết tính ngày trở về! Con mau nghĩ cách giúp mẹ xem làm thế nào thì tốt. Lưu Phác, Lưu Phác ~~~”

Tôn Nhuận trong đầu oanh một tiếng: “Lưu Phác thế nào?”

Châu Di cầm khăn tay lau nước mũi: “Thì còn thế nào nữa! Bệnh sắp chết đến nơi rồi! Sắp chết còn muốn kéo theo tỷ cùng chịu khồ, chuẩn bị làm quả phụ, ngày mai tỷ sẽ phải về bên đó! Đệ nói xem có phải hắn sắp chết cũng không có lương tâm hay không. . . . . . Ách? Ngọc Lang, Ngọc Lang, đệ sinh bệnh rồi sao? Sao sắc mặt lại trắng bệt đứng hoảng loạn ở đó thế? . . . . . . Người đâu! Các ngươi chết hết rồi sao, mau đỡ thiếu gia ngồi xuống, châm trà đưa đến đây!”

Tôn Nhuận tay chân lạnh ngắt, trong đầu một mảnh hỗn độn. Tôn quả phụ nắn bóp chân tay cho hắn, rồi lại cho hắn huống một ly trà sâm mới bình ổn trở lại một chút.

Tôn quả phụ lại mắng: “Nếu không phải tiểu tử Lưu gia kia không chịu đi đầu thai lại muốn kết hôn, chúng ta cũng không phải mấy ngày mấy đêm liền chạy tới chạy lui lo việc may giá y. Khiến con ta thành ra bộ dạng thế này!”

Tôn Nhuận trong lòng từng trận lạnh run truyền đến. Cố gắng lấy lại tinh thần hỏi mẫu thân: “Sao mới có mấy ngày mà Tử Du lại bệnh đến nông nỗi này.”

Tôn quả phụ nhắc đến trong lòng lại đau, thao thao bất tuyệt, đem đầu đuôi ngọn nguồn cùng mấy lời mắng rủa kể lại hết một lần với con trai. “Ta vốn nghĩ đợi hắn từ từ khỏe lại cũng không sao, ai ngờ bên đó cư nhiên ra chiêu này với lão nương!”

Tôn Nhuận trong lòng chỉ nghĩ đến bệnh tình của Lưu Phác, những chuyện khác không hề để ý đén. Miễn cưỡng nói cho có lệ: “Lưu gia chẳng phải cũng đồng ý rồi sao? Không cần đưa của hồi môn qua, ngày thứ ba đưa về, lại không nhập phòng. Tính ra đối với chúng ta như vậy là đã nhân nghĩa rồi.”

Tôn quả phụ không đoán được con trai lại ngu như thế, cất cao giọng lên đến tám độ: “Tiểu súc sinh ngươi đi riết đầu óc cũng choáng váng luôn rồi. Nhân nghĩa? Nói thì nói vậy, kiệu đưa vào nhà hắn, ai biết hắn sẽ làm gì!”

Tôn Nhuận miễn cưỡng cười nói: “Lưu gia đều người nhã nhặn lịch sự, sẽ không nói mà không giữ lời đâu.”

Tôn quả phụ đối con trai hoàn toàn tuyệt vọng: “Vốn trông cậy vào ngươi giúp tỷ tỷ nghĩ cách xoay sở, nhìn bộ dáng ngươi. . . . . .” Bỗng nhiên đôi mắt dừng lại trên khuôn mặt con trai, trong lòng bỗng nhiên khẽ động.

Tôn Nhuận trong đầu chỉ nghĩ đến mỗi Lưu Phác, Tôn quả phụ nhìn hắn hắn cũng không để ý, cứ xuất thần. Bỗng nhiên khuôn mặt Tôn quả phụ tựa như hoa đào nở rộ cười tươi với hắn.

“Ngọc Lang, mẹ có một suy tính, muốn thương nghị với con.”

Tôn Nhuận thấy mẫu thân cười, gai ốc tự dưng sởn lên.”Suy tính gì?”

“Dù sao Lưu gia cũng đồng ý chỉ bái đường, không động phòng. Ngày thứ ba thì sẽ đưa về. Ta nghĩ tiểu tử Lưu gia kia bệnh đến như vậy cũng chẳng làm ăn được gì. Nhưng mọi thứ cần phải vạn toàn. Giờ muốn vạn toàn, chi bằng. . . . . .”

Trực giác mách bảo với Tôn Nhuận rằng lời tiếp theo của mẹ nhất định chẳng hay ho gì. Quả nhiên, Tôn quả phụ lời vừa nói ra, trời long đất lở.

“Ngọc Lang con thay tỷ tỷ của con, đến Lưu gia ba ngày?”

Tôn Nhuận rùng mình một cái, ngay cả ghế được mang đến cũng không ngồi mà ngồi phịch xuống đất.

Không thuận theo Tôn quả phụ quyết không buông tha, liến kéo hắn từ trên mặt đấy đứng dậy. “Thế nào?”

Tôn Nhuận chỉ cảm thấy trước mắt sao kim bay loạn. “Mẹ, làm như vậy không được!”

“Sao lại không được? Tướng mạo của con cũng chẳng kém gì tỷ tỷ con. Tân nương tử đi ngồi nằm kể cả ăn cơm đều ở trong tân phòng. Bất quá ta kêu mấy nha hoàng bà tử đi theo con, chuyện ở bên cạnh hầu hạ cũng không cho người nhà hắn làm, vậy thì không ai hay biết!”

“Cho dù Lưu lão gia và Lưu phu nhân không biết con, nhưng con và Tử Du huynh cả ngày đều ở cùng một chỗ, hắn có thể không nhận ra sao?”

“Lưu Phác bệnh đến không biết trời trăng mây gió gì. E là đến cả bái đường cũng không ngồi dậy bái nổi. Trong y phục tân nương, lại ở dưới ánh nến, người tinh mắt còn không nhìn rõ, huống chi là hắn!”

“Dù khuôn mặt con có thể giả được, nhưng vóc người không giống nữ nhi. Huống chi hai nam nhân bái đường, mai này truyền ra ngoài, sao con có thể ngẩng đầu làm người được nữa?”

“Vóc người nữ nhi cao một chút thì có sao, khung xương của con cũng không phải là lớn. Việc này chỉ có vài người biết. Ta bảo đảm những người hầu hạ con không dám lắm miệng. Mai này dù có truyền ra ngoài, cùng lắm cũng chỉ là truyện cười thôi, ai dám nói cái gì?”

“Nhưng mà. . . . . .”

Tôn quả phụ vung tay lên đem cắt ngang ý của con trai, lôi tình nghĩa ra nói: “Cứ như vậy đi! Nói cho cùng con cùng Lưu Phác học cùng một trường cũng có chút tình nghĩa. Lần này coi như là đi thăm hắn. Có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng cũng không biết chừng.”

Tôn Nhuận bỗng nhiên trầm mặc, sau một lúc lâu cắn răng một cái, chậm rãi mở miệng nói: “Vậy cứ theo ý mẹ, con đi cũng được.”