Uyển Nhi! Em Giảm Cân Đi

Chương 46: Giao Ước Hạnh Phúc




"Lăng Thiên Vũ, anh có tin không tôi sẽ kiện anh tội bắt cóc?"

Nhìn thấy Lăng Thiên Vũ phớt lờ mình, Trương Uyển Nhi càng tức giận hơn, và cô gần như tức đến nỗi đầu sắp nổ tung.

Cô tức giận, cô khó chịu, nhưng cô không nhận ra rằng vừa rồi cô đã làm như vậy với anh, anh chỉ đang dùng cách riêng của mình để điều khiển cơ thể mình. Lăng Thiên Vũ lái xe và liếc nhìn cô.

"Cô đi kiện đi, chẳng ai tin rằng tôi tự bắt cóc vợ chưa cưới của mình đâu"

"Ai là vị hôn thê của anh!"

"Vừa rồi buổi họp báo được truyền hình trực tiếp trên Ti-vi. Cả nước đều biết. Cô muốn phủ nhận sao?"

Trương Uyển Nhi thực sự nghĩ rằng người đàn ông này nhất định là do ông trời phái đến để trị cô, nếu không thì làm sao cô không thể cãi lại anh ta được!

Tranh luận không phân thắng bại, cô nhận ra rằng Lăng Thiên Vũ đang cố ý, còn Trương Uyển Nhi không muốn khiến bản thân trở nên nhàm chán, vì vậy cô chỉ đành ngậm miệng lại, quay đầu đi chỗ khác, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

"Trương Uyển Nhi?"

Tại đèn đỏ, Lăng Thiên Vũ đột nhiên cảm thấy Trương Uyển Nhi trầm mặc, không khỏi quay đầu lại.

Bởi vì cô ấy đang quay lưng lại với cửa sổ xe, Lăng Thiên Vũ chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy từ gương sau. Thấy cô nhắm chặt mắt, anh liền gọi nhẹ nhàng nhưng không có tiếng đáp lại, lâu lâu lại có tiếng ngáy nhẹ, anh chắc chắn rằng cô đã ngủ.

Mặc dù nước da của Trương Uyển Nhi trông đỡ hơn ngày hôm qua rất nhiều, nhưng Lăng Thiên Vũ biết rằng cơn cảm lạnh của cô vẫn chưa được khỏi hoàn toàn, đó là chưa kể đến một loạt những điều mà lẽ ra cô không nên trải qua đã xảy ra vào ngày hôm nay.

Anh có thể hiểu rằng cô đang mệt, vì vậy anh đã không đánh thức cô, anh để yên cho cô ngủ một lúc trước khi bước vào tiệm đồ cưới.

Nhìn bóng dáng của cô, Lăng Thiên Vũ bất lực thở dài, trên mặt hiện lên một tia cảm xúc chưa từng có.

Có những vướng mắc và bất lực, nhưng bây giờ anh càng cảm thấy bất lực hơn. Trên thực tế, Lăng Thiên Vũ không muốn kết hôn với cô.

Anh không chắc rằng mình có thể duy trì cuộc hôn nhân không tình yêu này trong bao lâu. Họ đã có một thời gian dài để tìm hiểu đối phương, vì vậy sau này khi cưới nhau rồi có lẽ bớt khó xử hơn, anh chỉ có thể sử dụng cách này để hòa hợp ngay từ đầu.

Từ khi "cô ấy" rời đi, không phải là không có phụ nữ vây quanh anh. Chỉ là không có người nào có thể đi vào trái tim của anh.

Với những người phụ nữ đó, đó chỉ là một cuộc vui chơi qua đường mà thôi. Anh cho rằng mình không phải là đồ cặn bã, nhưng nghĩ đến bộ dạng bất đắc dĩ giống như cá nằm trên thớt của Trương Uyển Nhi, anh lại không khỏi tự thừa nhận"Cưới cô, có phải thật tệ không? Cưới cô rồi sau này anh phải làm gì? Bởi vì anh không yêu người phụ nữ mập mạp này."

Anh không chắc về câu trả lời, nhưng anh biết rằng nó rất có thể xảy ra.

Bởi vì từ khi "cô ấy" rời xa anh, trong lòng anh đã có một bóng hình, khiến anh cảm thấy sẽ không bao giờ yêu nữa. Và cuộc hôn nhân không tên này, quả thực là sai lầm của người phụ nữ mập mạp này.

Tuy nhiên, anh đã bỏ qua một điều, đó là con người không thể nói trước tương lai, khi sống chung với nhau một thời gian rồi có thể mọi chuyện sẽ đi theo một chiều hướng khác. Có thể là tích cực cũng có thể là không.

"Trương Uyển Nhi."

Nhìn thời gian không còn sớm, Lăng Thiên Vũ dù không thể chịu đựng được nhưng anh khẽ vỗ vai cô và cố gắng đánh thức cô. Khi Trương Uyển Nhi dụi dụi đôi mắt lim dim nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái, vẻ mặt của anh ta đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng trước đây.

Cô có chút bối rối khi tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, Trương Uyển Nhi dường như đã quên mất chuyện không vui khi nãy với người đàn ông này. Cô dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bối rối nói.

"Đây là nơi nào?"

Cơn cảm lạnh của cô vẫn chưa lành hẳn, giấc ngủ vừa rồi không khiến cô khá hơn chút nào mà còn khiến cô cảm thấy khó chịu hơn.

"Xuống xe."

Sau khi hai chữ rơi xuống, Trương Uyển Nhi còn chưa kịp phản ứng thì Lăng Thiên Vũ đã xuống xe, đi vòng qua cô mở cửa cho cô. Xuống xe nhìn thấy bảng hiệu nhà treo cửa hàng trước mặt, cô biết mình đang ở đâu.



【Cửa Hàng Đồ Cưới】

Chỉ cần nhìn thấy tên và màn hình hiển thị sau bệ cửa kính, bạn đã biết đó là một cửa hàng đồ cưới.

Nhìn thấy Lăng Thiên Vũ đang đợi cô đi theo, cô tiến lên một bước.

Có thể là chóng mặt do ngủ trưa, khi vừa tiến về phía trước, cô gần như không vững ngã về một bên. May mắn thay, Lăng Thiên Vũ phản ứng đủ nhanh chạy lại vòng tay ôm lấy chiếc eo bánh mì của cô để cô không bị ngã xuống bên đường.

"Cảm ơn anh."

Sau khi cảm ơn anh một cách lịch sự, Trương Uyển Nhi thoát khỏi vòng tay anh mà không hề nghĩ ngợi gì. Không phải đạo đức giả hay khó xử, cô chỉ cảm thấy rằng mình không nên đến quá gần một người đàn ông như vậy.

Anh quá nguy hiểm, cô sợ, sợ mình lỡ như yêu anh, cô chắc chắn tương lai cô sẽ khổ. Tránh xa anh được chừng nào thì tốt cho cô chừng ấy

Chỉ là cô vừa thoát khỏi vòng tay anh đi theo hướng cửa ra vào thì một lúc sau, người đàn ông đó lại tiến lên ôm eo cô. Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng anh lại thêm trọng lực, khiến cô không thể thoát ra.

"Lăng Thiên Vũ, anh..."

"Đừng quậy, làm thế này để không ai soi mói chúng ta."

Lăng Thiên Vũ liếc nhìn cô, sau đó nhìn đi chỗ khác và nhẹ nói. Anh từng tiếp xúc qua rất nhiều người, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người cứng đầu, bướng bỉnh như vậy. Rõ ràng là cô yêu đuối đến thế kia mà lại không muốn ai giúp đỡ mình.

"Ừm."

Trương Uyển Nhi biết rằng cô ấy không nên dao động sau khi nghe những lời quan tâm của Lăng Thiên Vũ, nhưng cô không thể kiểm soát nó. Chưa từng có ai quan tâm đến cô nhiều như vậy, nhất thời lòng cô chua xót vô cùng, vô tình mắt cô ươn ướt.

Không muốn Lăng Thiên Vũ phát hiện ra cô đang khóc, cô lập tức quay đầu lại để không cho anh nhìn thấy.

Dựa vào người của Lăng Thiên Vũ, như thể anh ấy là chỗ dựa của chính mình, hai người sánh bước bên nhau.

Ngay khi họ bước vào, nhân viên bên trong đã chủ động mở cửa và chào đón họ.

"Ông Lăng, bà Lăng, ông bà có khỏe không."

Sau cuộc họp báo trước đó thu hút sự chú ý của cả nước, hầu như tất cả mọi người ở đây đều nhận ra họ. Vì vậy Lăng Thiên Vũ không ngạc nhiên khi bị người khác nhận ra trong nháy mắt, nhưng phản ứng của Trương Uyển Nhi có chút mất tự nhiên.

Cô không quen với điều đó, và cô ấy không quen với việc được quan tâm đột ngột như vậy.

"Sắp tới chúng tôi dự định tổ chức đám cưới. Thời gian hơi eo hẹp. Áo dài của cô dâu và chú rể đều cần phải đặt may riêng. Không biết có nhà thiết kế nào rảnh rỗi đến cửa hàng của mình nhận đặt hàng này không?"

Lăng Thiên Vũ không lãng phí thời gian, anh trực tiếp giải thích ý định của mình. Hai nhân viên bán hàng nghe vậy, một người lập tức đi tới chỗ người phụ trách cửa hàng, người còn lại dẫn họ vào phòng VIP.

Tiệm áo cưới "Giao Ước Hạnh Phúc" tọa lạc tại khu vực đắc địa của khu đô thị sầm uất nhất Trung Quốc, bởi danh tiếng tốt và dịch vụ hàng đầu, họ là lựa chọn hàng đầu của nhiều người nổi tiếng và gia đình giàu có khi tổ chức đám cưới.

"Giao Uớc Hạnh Phúc" đã được quảng cáo trên Đài phát thanh trong hai tháng, vì vậy Trương Uyển Nhi đã biết cửa hàng này rất nổi tiếng. Cô biết nơi giàu có như thế này hẳn là rất xa hoa, nhưng không ngờ lại xa hoa như vậy.

Cánh cửa pha lê, tay nắm cửa bằng vàng ròng và căn phòng VIP khổng lồ có đầy đủ đồ đạc và nội thất nhập khẩu.

Tuy bề ngoài chỉ là một cửa hàng nhưng ít ai biết rằng đây thực chất là một cửa hàng thuộc sở hữu của một công ty niêm yết. Họ không bao giờ nhập váy cưới, mỗi chiếc đều được nhà thiết kế cẩn thận, thợ may cẩn thận từng chiếc một. Khách hàng có thể thiết kế những gì mình thích theo yêu cầu riêng.

"Mời thưởng thức cà phê, chúng tôi đang sắp xếp người thiết kế, vui lòng chờ một chút."

Nhân viên giao cà phê và giải thích lịch sự với họ trước khi ra khỏi phòng VIP. Trong khoảnh khắc, chỉ còn lại Lăng Thiên Vũ và Trương Uyển Nhi trong phòng VIP khổng lồ, bầu không khí có chút xấu hổ.

Trương Uyển Nhi có chút không yên tâm ngồi yên một chỗ, cô rất bối rối, thậm chí không biết nên đặt tay như thế nào.

Cuối cùng, cô cầm cốc cà phê đặt trước mặt lên và uống. Sao cô biết cà phê rất nóng, cô uống quá nhanh nên bị phỏng.



Lăng Thiên Vũ ngồi bên cạnh cô, nghe thấy tiếng kêu của cô, liền dùng tay che miệng một cách thích thú, bất giác cau mày, quay đầu nhìn cô, thấy cô rơm rớm nước mắt vì đau, thay vì an ủi cô, anh lại chế nhạo cô.

"Lưỡi của cô có thể được chần qua ngay cả với một tách cà phê sao. Đó là một điều tuyệt vời mà tôi được chứng kiến ​​trong một thế kỷ."

"..."

"Đây là hạt cà phê núi xanh hàng đầu ở Pháp. Cô phải nếm thử nó một cách cẩn thận."

Vừa nói, Lăng Thiên Vũ vừa nhìn sang chỗ khác, cầm cái chén trước mặt lên, nhấp một ngụm.

Anh đã biết nhiều loại cà phê chỉ bằng cách ngửi mùi thơm của cà phê. Loại cà phê thượng hạng như vậy cần phải được nếm thử một cách chậm rãi và cẩn thận, chứ không phải là "uống cạn".

"Chà, cà phê ngon."

Đây là những gì Lăng Thiên Vũ đưa ra sau khi nhấp một ngụm. Còn Trương bên cạnh nghe được lời nói và hành động của anh, cả người tức giận đến nỗi không nói nên lời. Cô đã bị bỏng đến mức khó chịu, nhưng người đàn ông lại khiêu khích cô.

Ngay khi cô định rời ánh mắt của mình xang nơi khác thì cô đột nhiên nhìn thấy anh đứng dậy và bước ra ngoài. Vài phút sau, anh quay lại với một chai nước khoáng có đá trên tay.

"Này, uống đi."

Sau khi ném cái chai cho Trương Uyển Nhi, anh trở lại chỗ ngồi của mình, ngồi xuống. Trương Uyển Nhi sửng sốt một chút, lát sau mới phản ứng kịp nói lời cảm ơn. Mở nắp chai ra, cô tu một hơi. Chắc chắn là sau đó, cái lưỡi bị bỏng không đau lắm.

Lúc này có tiếng gõ cửa, một lúc sau nhân viên bán hàng đẩy vào.

Cô đến gặp họ và nói với vẻ mặt hối lỗi: "Ông Lăng, bà Lăng, tôi xin lỗi, nhà thiết kế người Hàn Quốc của chúng tôi hiện đang nói chuyện điện thoại với khách hàng. Ông bà có thể cần đợi khoảng 10 phút. Tôi... Tôi thực sự xin lỗi."

Lăng Thiên Vũ đang nếm cà phê, nghe thấy lời người nhân viên nói, động tác của bàn tay anh dừng lại.

Sau một vài giây, anh gật đầu và nói với bên kia rằng không sao cả, họ có thời gian để chờ đợi.

Nhân viên bán hàng nhanh chóng lui ra ngoài, hai người bọn họ lập tức bị bỏ lại trong phòng VIP.

Trương Uyển Nhi nhìn người đàn ông bên cạnh, cũng không hiểu tại sao lại phiền phức như vậy.

Áo cưới chỉ mặc một lần, chỉ cần đến tiệm đồ cưới bình thường để chọn, tại sao lại phải tìm thợ thiết kế? Cô biết Lăng Thiên Vũ có tiền, nhưng cô không thể lãng phí tiền như thế này.

"Lăng Thiên Vũ, thật ra anh không cần tiêu nhiều tiền như vậy, chỉ cần đến một cửa hàng đồ cưới bình thường là được."

Trương Uyển Nhi nghĩ về điều đó, sau đó nói ra những gì trong lòng.

Tuy nhiên, phản ứng tiếp theo của Lăng Thiên Vũ dành cho cô ấy khiến mặt cô ấy đỏ bừng. Không phải vì xấu hổ và đỏ mặt, mà là vì quá phát điên với lời nói của anh ta.

"Nó cũng phụ thuộc vào việc các cửa hàng đồ cưới bình thường đó bộ nào phù hợp với vóc dáng của cô hay không."

Lăng Thiên Vũ không nhìn cô, nhưng sau khi nhàn nhạt thốt ra những lời này, anh lấy điện thoại di động ra. Sau buổi họp báo, anh ấy định quay trở lại công ty, nhưng giờ có vẻ như không đi được nên anh ấy chỉ nhắn tin cho trợ lý của mình nói rằng mọi chuyện đã ổn.

Không biết đã qua bao lâu, nhìn thấy Trương Uyển Nhi vẫn im lặng. Anh quay đầu lại liền thấy sắc mặt cô vô cùng u ám. Nghĩ rằng bà béo này lại tức giận rồi sao, Lăng Thiên Vũ nhẹ thở dài và thản nhiên nói.

"Nhà họ Lăng cưới con dâu, bọn họ rất chú ý phong cách, tuy rằng rất vội vàng, nhưng không thể luộm thuộm. Áo cưới của cô và bộ của tôi đều phải đặt may. Hơn nữa, tôi không bao giờ mặc đồ bình dân."

Nói xong, Lăng Thiên Vũ cầm cốc cà phê lên và uống cốc cà phê rõ ràng là lạnh hơn.

Hai điều anh ta nói quả thực rất đúng, nhà họ Lăng tuy có thể kết hôn vội vàng nhưng không được phép qua loa, và anh ta thực sự không bao giờ mặc đồ bình thường. Điều quan trọng nhất là anh cho rằng kết hôn là việc quan trọng nhất của cuộc đời người phụ nữ, và anh muốn dành cho cô những điều tốt đẹp nhất.

Dù không yêu cô, không muốn lấy cô nhưng anh không biết làm thế nào, anh chỉ muốn cho cô những gì tốt nhất, không muốn cô phải hối hận. Chỉ là anh đương nhiên sẽ không nói cho cô biết những suy nghĩ như vậy