Uy Điềm

Chương 23




Hương Hương thích nói thích cười cũng không lên tiếng. Bởi vì Lý Hoài Úc nói nàng ấy là nô tài không trung thành chỉ bị đánh vài cái đã nói hết, cho nên đã để Thạch Chung cho nàng ấy uống độc câm.

Không còn tiếng cười trong trẻo, cũng chẳng còn tiếng chửi mắng vang dội.

Tay của Tiểu Vũ đã bị phế, bởi vì bị treo quá lâu, gân bàn tay và xương cổ tay bị thương, sau này không thể làm việc tinh tế cũng không thể cầm được đồ nặng nữa. Có lẽ từ nay về sau cũng chỉ có thể như vậy.

Không còn được nhìn thấy chữ Khải đẹp như lan, cũng không bao giờ được nhìn thấy bức tranh đan thanh được coi là tự hào nữa.

Nói như vậy vết thương của Lam Thanh là nhẹ nhất, chỉ là xương bị gãy, chỉ cần cố gắng dưỡng thương là có thể lành lại. Vì vậy, có thể thường xuyên thấy nàng chống eo đun thuốc, bốc thuốc và xách hộp đồ ăn, làm một số công việc trong khả năng của mình và không thể không làm để sống.

Tiểu Vũ vừa đi lại được đã vội vàng làm việc, Lam Thanh trông thấy thì chỉ vào hắn mắng: “Mau nằm xuống! Vừa mới khỏe lại một chút đã đi qua đi lại, sao không để cho người khác bớt lo vậy hả? Trong phòng cũng không phải là không xuống được đợi ngày mai ta dọn dẹp!”

Tiểu Vũ được đỡ nằm lên giường, phòng vẫn giữ như nguyên trạng, nàng nói là ngày mai nhưng lại bị đẩy sang ngày mai.

Lam Thanh rảnh rỗi không có việc gì làm lấy những thứ có thể nhận biết như nước lê, nước sơn trà, hoa cúc trắng, cam thảo, hoa bách hợp… bỏ vào trong nồi nấu thành thuốc. Lúc đầu, những thứ đổ ra từ trong nồi đen sì sì, cực kỳ giống với thuốc độc. Lam Thanh vò đầu, tự mình uống, sau đó lại tiếp tục thêm củi và nguyên liệu vào nấu. Cuối cùng thuốc có màu trong veo nhìn thấy được cả đáy, nàng nếm thử hương vị ngọt ngào vừa uống. Bưng thuốc đưa cho Hương Hương giống như đang dâng bảo vật, mới đầu Hương Hương hơi kháng cự, vì thực sự không tin Lam Thanh có thể làm ra thứ gì uống được. Tính tình Lam Thanh rất tốt, vừa dỗ dành nàng ấy vừa đút một thìa thuốc vào miệng nàng.

Bên ngoài chim oanh bay ngoài trời và hương cỏ thơm ngát, đó chính là thời điểm tốt nhất trong năm. Duy chỉ có tiểu viện này là ngăn cách với thế giới bên ngoài, bọn họ giống như bị mọi người lãng quên, để tự sinh tự diệt.

Lúc bị đuổi về họ ném thuốc xuống và uống hết, những gì còn dư trước đây đều đã dùng hết, đang lúc buồn phiền thì Thạch Chung sai một sai vặt đến đưa một gói thuốc lớn.

Hương Hương rất sợ hắn, sợ vào tận xương tủy. Mỗi lần như vậy đều hận không thể trốn vào trong hang chuột, đợi người đi rồi mới dám ra. Vẻ mặt của Lam Thanh cũng không tốt cho lắm, đây chính là cái không sao mà hắn nói sao? Trái lại thì Tiểu Vũ không có biểu hiện gì, thỉnh thoảng nói một, hai câu cảm ơn khách sáo.

Chỉ là lúc quay đầu nhìn họ lại luôn né tránh, trong mắt chứa đầy sự tự ti và tự trách.

Vào một đêm nọ đang lúc ngủ say, Lam Thanh bị muỗi chích làm cho tỉnh giấc, nàng đi tìm Tiểu Vũ kiếm thuốc mỡ. Từ ngoài cửa nhìn thấy một bóng dáng đang treo dây thừng lên xà nhà, hắn đang đưa cổ mình vào trong.

“Phựt”

Ghế ngã xuống, làm cho Lam Thanh sợ kinh hồn bạt vía. Cũng không biết nàng lấy sức từ đâu ra lại có thể bế người xuống. Đợi cổ rời khỏi dây thừng, nàng thở ra một hơi, cảm giác eo đau giống như bị gãy. Hai người cùng ngã xuống đất.

Lam Thanh chống eo đứng dậy chỉ người đang co mình nằm trên đất chửi: “Ngươi điên rồi sao? Ta và Hương Hương vẫn còn sống, tại sao ngươi lại muốn chết? Nếu thật sự không muốn sống nữa vậy thì đưa ta đi cùng đi! Ngươi đi chuẩn bị hai chén thuốc độc! Đi! Chúng ta cùng chết để kết thúc mọi chuyện!”

Lam Thanh ôm hắn khóc lớn: “Cái dũng khí ngươi đánh người vì ta đâu rồi? Cái khí phách ngươi bị đánh vì ta cũng không kêu một tiếng đâu rồi? Tại sao bây giờ ngay cả sống cũng không dám? Coi như là vì ta, vì ta mà tiếp tục sống! Đừng để ta thấy các ngươi chết, như thế ta sẽ thương tâm chết mất!”

Tiểu Vũ lấy hai tay bụm mặt, nước mắt chảy qua khe hở ngón tay, hắn gào khóc. Đây là lần thứ hai trong đời hắn khóc như vậy, lần đầu tiên là lúc phụ thân mất, cảm giác giống như cả bầu trời sụp xuống.

Mà bây giờ, có lẽ nhắm mắt lại cũng thật sự thỏa mãn. Bởi vì có một người như vậy dám hy sinh tính mạng để bảo vệ mình.

Đời này còn cầu gì hơn nữa chứ?

Hắn tự hỏi mình.

Đời này chỉ cầu cho người trước mắt cả đời bình an vô sự.

…………

Sau ngày hôm đó Lam Thanh không cho ngủ riêng nữa, ba người đều cùng ở chính phòng, cùng ngủ trên một cái giường giống như trước đây.

Nghỉ ngơi hai ngày cảm giác có thể đi lại được, lúc đứng ở cửa đợi Thạch Chung đi qua, nàng hỏi: “Cổ họng của Hương Hương có thuốc giải không?”

Thạch Chung lắc lắc đầu, không phải có công dụng đặc thù ai lại tốn sức đi chế thuốc giải. Lựa sơ vài loại thuốc mạnh và đốt trực tiếp. Nếu dùng thuốc tốt để tẩm bổ có lẽ sẽ có thể ổn một chút, nhưng chắc không thể hồi phục được như trước kia.

Nàng lại hỏi: “Vậy tay của Tiểu Vũ thì sao? Có thể chữa trị không?”

Thạch Chung lại lắc đầu, cần rất nhiều dược liệu quý, còn phải có trung y thánh thủ dốc lòng chữa lành gân và xương, gia có thể chữa nhưng người sẽ ra tay vì thằng nhóc này sao?

“Nhưng ta thấy trên y thư nói phần lớn độc có thể giải, kết hợp nhiều loại thuốc lại với nhau; Cũng có thể tái tạo gân cốt?” Lam Thanh truy hỏi, đôi mắt trong sáng nhìn hắn chằm chằm.

Thạch Chung thở dài và nói: “Haíz! Tùy tiện lấy những gì viết trong y thư ra là có thể dùng sao? Vậy chẳng phải mọi người đều làm vậy sao? Vậy thì trên đời này còn có người chết vì bệnh sao? Trong ngũ thuật* thì y thuật là khó học nhất… Haiz, nói với người người cũng không hiểu đâu, đừng tự tìm phiền phức cho mình nữa!”

*Ngũ thuật Trung Hoa hay còn gọi là Ngũ Huyền Thuật là năm bí thuật Trung Hoa bao gồm: Sơn – Y – Mệnh – Tướng – Bốc.

Cuộc nói chuyện lâu như vậy, duy chỉ khẳng định không có nói là không được! Điều đó cũng có nghĩa là có cứu, chỉ là sẽ hơi khó.

Lam Thanh quay người vào trong phòng nói: “Tốt quá rồi, Hương Hương! Tiểu Vũ! Còn có thể chữa khỏi!”

Thạch Chung trợn mắt, rốt cuộc não của người này là cái gì vậy?

“Haiz! Người khoan hẵng đi” Thạch Chung đuổi theo hai ba bước nói, “Thuốc phải phối đúng bệnh, quan trọng là trị nội thương không trị được ngoại thương, tuyệt đối đừng lại làm chuyện khiến cho gia không vui đó!”

Lam Thanh quay người lại nở nụ cười, Thạch Chung thấy nàng không giống như sẽ nghe lời hắn lắm.

Mấy ngày nay, đa số thuốc nấu xong đều được đưa cho Tiểu Vũ dùng để chữa trị cơ và xương, bên ngoài và trong đoán chừng không khác lắm, nhiều lắm cũng chỉ là làm giảm hiệu quả của thuốc. Lại nói, hộp thuốc mỡ mà Thạch Chung đưa lần trước đã có tác dụng kỳ diệu đối với vết thương sưng đỏ. Có lẽ đồ được lấy từ trong phòng hắn hẳn là cực kỳ tốt. Vậy thì càng nên được sử dụng cho những người cần nó không phải sao.

Uống thuốc xong, vết thương cũng đỡ hơn không ít. Lam Thanh cười nói: “Cũng may da dày thịt béo, vượt qua được những ngày này thật sự là vô cùng may mắn!”

Bên ngoài mặt trời tỏa sáng rực rỡ, cho dù tính tình nàng lười biếng cũng muốn kéo Hương Hương Tiểu Vũ ra ngoài cùng đi dạo. Từ hoa viên cho đến đình hồ rồi đến cảnh đá ở sảnh chính, từ trước đến giờ ba người chưa từng ra ngoài cùng nhau như thế này, ngắm hoa, cho cá ăn, chơi bịt mắt bắt dê chui tới chui lui trong núi đá. Hương Hương cười toe toét, chỉ là không có một chút âm thanh nào.

Lam Thanh hái một đóa hoa đỗ quyên cài lên đầu nàng ấy, khen ngợi nói: “Đẹp quá!”

……

Lý Hoài Úc dường như đã quên nàng, quên sạch không còn một mảnh. Lam Thanh có lẽ nên đi nói một tiếng cảm ơn với hắn, dù sao hắn cũng đã tha lỗi cho Tiểu Vũ. Quay đầu lại nghĩ, đợi khi nào gặp lại phải nói mới được, dẫu sao hằng ngày hắn cũng rất bận.

Trong phủ còn có một chính thê, một mỹ thiếp hòa nhã dịu dàng và am hiểu lòng người. Nghe nói ở quý phủ còn có một nha hoàn, dáng vẻ xinh đẹp, vô tình được sủng hạnh, sau đó được giữ lại ở Mặc Hiên làm thông phòng.

Vì chuyện này mà phu nhân gọi Lam Thanh đến trách phạt. Trong lòng Lam Thanh nói: Chuyện này không phải nên đi trách Lý Hoài Úc sao?

Nói thật, Lý Hoài Úc thật sự không tính là phong lưu và rất ít khi đến những nơi trăng hoa lại chỉ vì xã giao nên không bao giờ ở lại. Trong phủ có hai người đều đang mang thai, chỉ còn lại một người không chịu thua kém kia càng không được sủng ái cũng rất không biết liêm sỉ, vội vàng chạy tới Mặc Hiên hầu hạ. Có lẽ không hài lòng cho nên thu một nha đầu làm ấm giường cũng không ai cảm thấy gì.

Mà Lam Thanh người “Không được sủng ái” cuộc sống lại càng thêm túng quẫn. Bị phu nhân phạt hai tháng tiền lương, quản lý sự vụ cũng khắp nơi làm khó. Nhưng chỉ cần ăn uống không thiếu thì nàng cũng không tính toán, duy chỉ có trái cây tươi thiếu ít là sẽ đi tìm, Hương Hương khoa tay múa chân nói để nàng ấy yên tĩnh một chút, Lam Thanh giả vờ nổi giận mắng: “Không tức giận thì xem ta là con mèo bệnh sao!?”

Hương Hương bị chọc cho cười, trong lòng nói đồ ngốc này cuối cùng cũng biết tranh đoạt rồi.

Lam Thanh lại tiếp tục nấu thuốc nhuận hầu cho nàng ấy.

Mỗi khi cuộc sống yên bình thì sẽ xảy ra một số chuyện.



Trương Hi Nguyệt đi chùa dâng hương, lão hòa thượng nói một câu ‘Bồ Tát sẽ phù hộ cho con của phu nhân bình an, như ý toại nguyện’ được một trăm lạng tiền dầu mè.

Ai biết cành này đúng lúc bị kẻ gian thấy được, theo dõi suốt cả chặng đường chờ thời cơ cướp đoạt của cải.

Lý phủ thư hương môn đệ, gia đinh thân thủ cũng không tốt, cũng may nhiều người nên kẻ xấu đã bị chế ngự, nhưng vì kinh động đến thai khí. Hoang sơn dã lĩnh còn chưa đợi vào thành đã thấy máu, đến nơi đại phu cũng lắc đầu.

Lý Hoài Úc về đến phủ đã đi thẳng đến chủ viện, e ngại máu trong phòng không may mắn nên chỉ có thể đợi ở ngoài cửa. Trong cơn nóng giận đem mấy gia đinh đi theo xử lý toàn bộ.

Hôm sau, Ngọc Nùng gọi Lam Thanh cùng đi vấn an.

Gương mặt Trương Hi Nguyệt không còn chút máu nào còn đoan trang hơn so với thường ngày, hỏi han vài câu, đều là những câu nói bình thường, nửa câu cũng không hề nhắc đến chuyện ngày hôm qua.

Ngọc Nùng tặng một cái gối ngọc, nói là có thể giúp cho người dễ ngủ.

Lúc đến vội vàng, vả lại Lam Thanh cũng thực sự không nghĩ đến những chuyện này cho nên có hơi xấu hổ.

Cũng may Trương Hi Nguyệt không trách cứ, thực tế có lẽ nàng ta cũng biết Lam Thanh thật sự không có vật tốt gì có thể lấy ra.

Hai người thấy nàng ta có hơi ủ rũ liền đứng dậy cáo lui.

Ra cửa, cần phải đi qua hoa viên mới có thể đến các viện, hai người đi cả đoạn đường. Đúng lúc thấy hoa mẫu đơn trong hồ nở, e ngại cơ thể nặng nề không thể khom lưng, Lam Thanh thấy vậy hái giúp một đóa.

Bụng của nàng ta đã lộ ra, dường như còn to hơn so với phu nhân.

Lam Thanh không khỏi hỏi: “Trong đây thật sự có một đứa bé sao?”

Ngọc Nùng gật gật đầu nói: “Khá nghịch ngợm, thường xuyên làm loạn, làm ta nửa đêm ngủ không được. Gia nói hơn phân nửa là con trai nên mới nghịch như vậy!”

“Nó còn cử động nữa sao?” Lam Thanh ngạc nhiên.

Ngọc Nùng thấy vẻ mặt tràn đầy sự tò mò như một đứa trẻ của nàng, không khỏi buồn cười, tốt bụng nói: “Ngươi có muốn sờ thử không?”

Lam Thanh cẩn thận hỏi: “Có thể sao?”

Ngọc Nùng gật gật đầu, được cho phép Lam Thanh đưa tay ra cẩn thận đưa lên sờ, nhưng khi chạm vào lại rút tay lại.

Nàng không dám…

Nàng đã từng thấy trẻ sơ sinh, non nớt, đáng yêu…

Lam Thanh nghĩ: Ác có ác báo, đúng người đúng tội, ông trời thực sự không nên trừng phạt lên người khác.

Trong phòng, bọn họ chân trước vừa rời đi, Trương Hi Nguyệt đã ngồi dậy, tránh tay nha hoàn đưa tới đỡ, đôi mắt phượng lạnh như băng mà lại tràn ngập lửa giận. Nàng ta đập bể cái gối ngọc, nhìn thấy nó vỡ thành nhiều mảnh càng không nguôi giận, tiện tay cầm được thứ gì là sẽ đập vỡ, cho đến khi trên đất là một đống lộn xộn mới thôi.

Nàng ta nhào tới giường khóc lóc thảm thiết, đau đớn vì mất con.

Nàng ta hận ông trời không có mắt, hận thói đời bất công, có người mỉm cười hạnh phúc mà nàng thì lại cực kỳ thê thảm bi thương.

Trên đầu giường có một con thỏ ngọc trai nhỏ, hạt san hô làm cho đôi mắt nó cực kỳ giống với bộ dạng hiện tại của nàng ta, nàng lẩm bẩm một mình hỏi: “Con ơi, có phải con cũng đau giống như mẫu thân không? Đừng khóc, đừng khóc, ngoại trừ nương ra còn ai đau lòng hơn sao? Không thể để cho người khác cười nhạo được…”

Lúc ngẩng đầu lên trong đôi mắt giống như có độc.

Qua vài ngày, Lam Thanh bị gọi đến chủ viện, Trương Hi Nguyệt nắm lấy tay nàng vô cùng thân thiết, nàng ta nói: “Trong phủ này, duy chỉ có ngươi là biết bổn phận của mình cũng xem như là một người tốt.”

Còn đích thân chọn cho nàng rất nhiều châu báu và đồ trang sức.

Trực giác sau lưng Lam Thanh lạnh vù vù.

Cả buổi nói chuyện, trong lời nói có ẩn chứa hàm ý, sau đó còn đưa cho nàng một đĩa điểm tâm.

Lam Thanh cảm ơn rồi bái biệt.

Trước lúc ra cửa lại bị gọi lại, tiểu nha hoàn cầm theo một hộp đồ ăn khác nói: “Phu nhân sợ bên trọng bên khinh nên đặc biệt nhờ tiểu phu nhân tiện đường đem phần thức ăn cho di nương!”

Nói xong không khỏi phân bua rồi giao cho Lam Thanh.

Tiểu Vũ Hương Hương theo đến chờ ở ngoài, thấy nàng ra thì vội vàng đến cầm đồ trong tay nàng. Lam Thanh lại xoay người tránh đi, nói: “Đồ phu nhân thưởng đều là đồ tốt, không thể để các ngươi làm hư được!”

Nàng cầm hai hộp đồ ăn lớn đi về phía trước, đuổi bệnh như kéo tơ, hai người họ cũng theo không kịp.

Dẫu sao đi nữa nàng vẫn thấy có lỗi với hai người họ, nên đành để nàng đi thôi.

Hoa mẫu đơn đỏ rực trong hoa viên, Lam Thanh đưa mắt nhìn, quay đầu tiếp tục đi tiếp, bỏ lại Hương Hương Tiểu Vũ ở phía sau. Lúc đi qua bên hồ trượt chân lập tức bị ngã xuống hồ.

Tiểu Vũ theo ở phía sau xa xa trông thấy, sợ tới mất ba hồn bảy vía, cũng nhảy xuống theo. Làm hại Lam Thanh phải bơi qua cứu hắn.

Trở về thay quần áo xong, lần đầu tiên Lam Thanh phá lệ đi đến viện của Ngọc Nùng và nàng nói mình đã làm ướt hộp đồ ăn, lòng tốt của phu nhân đã bị đem cho cá ăn.

Ngọc Nùng vội nói ‘Không sao’, vội vàng để nha hoàn đi pha trà, kéo tay nàng ngồi xuống. Có Ngọc Nùng không lo không có đề tài nói chuyện, trước giờ nàng ấy luôn hiểu lòng người.

Sau khi nói vài câu, Lam Thanh hỏi: “Dạo này gia có hay tới không?”

Ngọc Nùng lắc đầu: “Thỉnh thoảng gia sẽ tới thăm, ngồi một lát rồi đi.”

Bụng nàng đã lớn tháng không thể hầu hạ, có thể như vậy đã là rất tốt rồi.

Lam Thanh nói: “Vậy ngươi có thể đến tiền viện nhiều hơn đề tìm hắn!”

Tiểu nha đầu bên cạnh bưng trà tới, xen vào một câu: “Sao có thể không biết liêm sỉ như vậy…”

Ngọc Nùng lập tức mắng nàng ta không biết phép tắc, đuổi người đi và giải thích với Lam Thanh: “Tuyệt đối đừng chấp nhặt với nàng ta!”

Dừng một lát, thấy Lam Thanh không có biểu tình gì khác, xuất phát từ lòng tốt nói: “Gia không thích phóng đãng, chủ động quá mức sợ làm người phiền chán, ngươi vẫn còn trẻ người cũng xinh đẹp, từ từ rồi gia sẽ hiểu được tâm ý của ngươi, lúc này đừng nóng vội!”

Không ngờ nàng lại biến thành không biết liêm sỉ vội vàng đi nịnh nọt lãng#tử!

Lam Thanh thở dài, cũng không giải thích vẫn khuyên nàng ấy nên đi lại tiền viện nhiều chút.

Cảm giác không hợp ý nhau nàng đứng dậy đi về.



Lúc tỉnh giấc giữa đêm, nàng bị dọa tới mức cả người đầy mồ hôi lạnh, Tiểu Vũ hỏi: “Sao vậy?”

Lam Thanh vừa muốn mở miệng thì nghe thấy một âm thanh kinh sợ, âm thanh sắc nhọn giống như một đao sắc nhọn cắt ngang bầu trời đêm.

Nàng khoác quần áo vội vàng chạy lần theo âm thanh đó, chỉ thấy trên váy Ngọc Nùng đều là máu, hai nha hoàn đang cố sức đỡ người dậy, nàng ấy bám vào khung cửa nói: “Con! Mau… mau cứu con của ta…”

Cảnh tượng đó giống như trong giấc mơ.

Quản gia đến đúng lúc, sai người đi mời đại phu và bà đỡ, ma ma có tuổi trong phủ hiểu những chuyện này cũng bị gọi tới hầu hạ.

Lam Thanh nhìn từng chậu máu loãng được bưng ra, không biết qua bao lâu, bà đỡ dùng túi vải bọc một cục máu nhầy nhụa ra ngoài. Xa xa liếc nhìn một cái lập tức kinh hồn bạt vía.

Thai nhi tròn sáu tháng đã thành hình, nhưng thật sự… đáng tiếc

Rõ ràng là một sinh mạng, cứ như vậy mà không còn nữa, không còn, không còn…

Ánh mắt Trương Hi Nguyệt phát lạnh, đúng là một con tiện nhân không giữ yên bổn phận, thế mà lại lớn hơn đích tử trong bụng nàng ta một tháng.

Lý Hoài Úc khoan thai đến muộn gương mặt không có biểu hiện gì khi nghe tin dữ, chỉ lạnh lùng nhìn Trương Hi Nguyệt một cái

Trương Hi Nguyệt cúi đầu xuống vỗ về nha hoàn đang phúc lễ, sau đó hỏi đại phu: “Đang êm đẹp sao lại thế này?” 

Đại phu trả lời đúng sự thật: “Dựa theo mạch tượng giống như là đã dùng thuốc nên mới dẫn đến sảy thai.”

Trương Hi Nguyệt vẻ mặt giận dữ, hỏi nha hoàn trong viện: “Nói! Là xảy ra chuyện gì? Đang tốt lành sao lại có loại thuốc độc ác như vậy trong viện!”

Vài nha đầu kêu cha gọi mẹ, hét lên không biết, bỗng nhiên không biết người nào nhìn thấy Lam Thanh ở trong góc, chỉ vào nàng nói: “Tiểu phu nhân, hôm nay nàng ta đến đây, bình thường đều không sao, nhưng khi nàng ta đến đây thì di nương lại bị hại, nhất định là nàng ta!”

Lam Thanh co người lại, nàng muốn kêu oan, nhưng nhìn Trương Hi Nguyệt rồi lại nhìn Lý Hoài Úc, chỉ cảm thấy không cần nữa…

Rõ ràng bọn họ hiểu mọi chuyện, không phải sao?

Lam Thanh bị phạt trượng, tước bỏ danh phận, phạt chép kinh, bảy ngày không được ăn, cầu nguyện cho hai tiểu thiếu gia chết yểu. Nhưng đó không là gì so với đứa trẻ đã chết trước khi nó được nhìn thấy thế giới này.

Tiểu Vũ muốn giúp nàng viết, nhưng đôi tay đó đã không thể cầm bút. Lam Thanh từ khi trở về đã cố ý giấu giếm những thứ này, bây giờ bày ra trước mắt, nhớ lại những chuyện trong quá khứ, sao có thể không buồn cho được.

Trong lúc vội vàng hắn không cẩn thận làm đổ nghiên mực, Lam Thanh đi đến nắm tay cầm bút của hắn nói: “Khoan đã, để ta dạy ngươi!”

Chữ của Tiểu Vũ to và đậm, chữ của Lam Thanh lại đẹp hơn, nàng nói: “Không sao, ta nhớ lan tự tiểu Khải của ngươi, coi như đây mới là tay của ngươi.”

Nàng di chuyển cổ tay của mình và nói.

‘Tại sao không giải thích’ Hương Hương khoa tay múa chân hỏi.

Lam Thanh trả lời: “Các em đều biết không phải là ta, vậy ta còn có thể giải thích cái gì nữa?”

Người hiểu ta, nhiều lời vô ích; Người không hiểu ta, cần gì phải lo lắng

Bảy ngày trôi qua, người đều đói lả.

Quản gia vốn muốn cho nàng đi làm công việc nặng nhọc, kết quả Thạch Anh đã đến đưa người đi trước.

Thay váy bông và quần dài, chải kiểu song kế của nha hoàn, không đeo trang sức, từ bóng dáng lại thấy có vài phần giống với Hương Hương. Cũng không biết hiện giờ bọn họ thế nào?

Thầm nghĩ đợi khi nào có thời gian rảnh sẽ đi tìm họ, dù sao Lý Hoài Úc cũng ra ngoài cả ngày, nên sẽ có rất nhiều thời gian rảnh.

Gần tối Lý Hoài Úc trở về, nàng hầu hạ tắm rửa và thay y phục, sau đó nhìn hắn phê công văn, mài mực pha trà, nàng vô cùng yên lặng giống như trước đây.

Thật ra Lý Hoài Úc có thể để cho nàng đi làm khuân vác nhận hết mọi sự khinh bỉ, sau đó lại xuất hiện trước mặt nàng đúng lúc. Nhưng tiết mục như vậy lại lộ vẻ quá cố ý, thực ra hắn không muốn vì loại người nhỏ nhặt không đáng quan tâm mà lãng phí tâm tư.

Hơn nữa người của hắn, hắn có thể tùy ý sỉ nhục, há lại để người khác chà đạp.

Nghĩ thế liền gọi người đưa nàng đến đây.

Ban đêm gọi người đến thị tẩm, Lam Thanh tình cờ gặp được, ngẩng đầu lên nhìn, đây không phải là nha đầu bên cạnh Ngọc Nùng sao? Chẳng trách ngày đó đến viện của Ngọc Nùng lại không thấy nàng ta.

Gia không phân phó, nàng đứng ngoài cửa đợi, tiếng động bên trong làm người ta đỏ tai. Lam Thanh tự nhủ da mặt này hình như cần phải tôi luyện nhiều hơn để dày một chút mới được.

Cuối cùng chờ xong chuyện, bên trong ra chỉ thị, còn chưa đợi Lam Thanh hiểu ý, Thạch Anh đã vào trước một bước xách người ra ngoài.

Gia nói: “Xử lý đi!”

Ban đầu Lam Thanh cũng không thắc mắc, cho đến khi Thạch Anh đi ngoài cầm cổ của cô gái kia đung đưa xoay một vòng. Thậm chí đôi mắt của cô gái đó còn không mở, cơ thể mềm nhũn trực tiếp ra đi.

Lý Hoài Úc thấy nàng chết lặng ngoài cửa, vẫy tay: “Qua đây!”

Lam Thanh hai chân cắm đầy chì bước tới, tay đặt lên trên giống như một con chó nằm rạp bên cạnh giường hắn, ngồi chồm hổm dưới đất. Không biết trên cái giường này có còn nhiệt độ cơ thể của cô gái đó không?

Lý Hoài Úc hỏi: “Sợ không?”

Đều nói nhìn nhiều thì sẽ tê liệt, nhưng mỗi lần nhìn thấy Lam Thanh đều nhịn không được mà kinh hãi, nàng sợ hãi vì sinh mạng còn sống sờ sờ ra đó mà phút chốc đã rời khỏi thế gian này.

Hắn vuốt ve gương mặt nhỏ hơi lạnh, nói: “Nếu đã sợ vậy tại sao luôn không nghe lời?”

Lam Thanh không hiểu vì sao.

Tiểu nữ tử này, hắn đã từng muốn để nàng tự sinh tự diệt, từng động sát tâm không chỉ một lần nhưng cuối cùng không thể hạ quyết tâm.

Đối với hắn mà nói thực sự rất đáng sợ.

Nhưng hắn lại nghĩ là vì bản thân nhớ hương vị của nàng, vì cơ thể đó rất sạch sẽ, thanh minh thấu đáo, không có tâm cơ và tính kế.

Nếu đã muốn thì sẽ không uất ức chính mình.

Hắn muốn cơ thể và trái tim của nàng. Hắn độc ác nghĩ đợi nàng hoàn toàn thuộc về bản thân thì sẽ vứt bỏ nàng giống một chiếc giày rách.

Tâm ma xuất hiện, chỉ là bản thân không biết.