Uy Điềm

Chương 17




Quỳ lễ, dâng trà, dập đầu, nghe dạy.

Một mama tuổi già sức yếu cầm thước đến phía sau Lam Thanh, hung hăng đánh xuống. Sức lực quá lớn khiến người ta nghĩ rằng nàng ấy sẽ thể hiện ra bộ dạng cuống cuồng chút.

Nàng sẽ không kêu đau.

Lý Hoài Úc nghĩ như vậy, bưng chén trà nhấp một ngụm, từ đầu đến cuối không nâng mi mắt lên.

Kinh thành đường xá xa xôi, Lý tri phủ cũng có việc bận, cha mẹ hai bên đều không có ở đây cho nên rất nhiều quy củ đều được lược bỏ.

Trương Hi Nguyệt đang ngồi trong chính điện, trang điểm phù hợp càng tôn lên vẻ đẹp của nàng ấy. Búi tóc viên nguyệt cao kế, trâm đối xứng, bộ diêu tua dài, tất cả đều tinh tế và trang nhã. Một thân đỏ thuần, gấm vóc lộng lẫy kết hợp với váy dài màu hạt lựu, đính trân châu và san hô, ngay cả đôi giày thêu dưới chân cũng được tô điểm bằng hoa văn bằng chỉ vàng, trông rất có khí thế.

Giàu thật đấy.

Lam Thanh thật sự hâm mộ, có lẽ là hâm mộ đến mức không nói nên lời, sau khi nghĩ lại chỉ có thể miêu tả bằng ba chữ: Quá giàu có!

Sau khi răn dạy xong có người đưa cho nàng một phong bao đỏ.

Vừa đấm vừa xoa?

Nhưng cái này đối với Lam Thanh chưa từng thấy tiền thật sự rất hữu dụng.

Nàng cười rồi cất nó đi, đứng dậy và đứng yên một bên.

Sau đó nàng dùng bữa sáng với phu thê Lý Hoài Úc, và Lam Thanh đương nhiên là người chia thức ăn.

Nàng không khỏi thở dài, đồ ăn trong sân chủ viện thật là ngon, chỉ riêng bánh ngọt cũng có thể làm ra nhiều dạng tinh xảo như vậy, còn có cháo kia nữa, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm thôi cũng biết là rất ngon.

Chỉ là cháo hơi nóng, mới dọn ra đã suýt hất tung cả bát, may mà nàng kìm lại được, không dám thổi ngón tay, mãi đến sau khi bưng đến lên bàn nàng mới dám thổi ngón tay rồi chạm vào lỗ tai, chiêu này quả thật rất hữu dụng.

Sau đó đi dạo ở hậu viện, hoa trong viện vừa lúc nở rộ. Vừa mới đầu xuân đã muôn hồng nghìn tía, mỗi bước đi là một cảnh đẹp.

Trương Hi Nguyệt quay đầu lại tán gẫu với phu quân những bài thơ liên quan đến hoa, quả là người giỏi văn chương.

Lam Thanh đi phía sau giống như một tiểu nha hoàn.

Sự chú ý của nàng không phải là cỏ cây hoa lá, những sợi tua rua dài và chiếc trâm cài tóc đung đưa qua lại trước mắt nàng dường như có ý muốn đâm chết Lý Hoài Úc bất cứ lúc nào.

Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy buồn cười lắm rồi.

Sau khi gặp hạ nhân trong phủ, chủ nhân nói vài câu động viên rồi phát cho mỗi người một phong bao lì xì.

“Đi xuống đi!”

Những lời này giống như tiếng ân xá của trời cao, cuối cùng cũng được phóng thích trở về quê nhà, nàng làm lễ, thối lui đến góc, lúc xoay người rồi lập tức chạy giống như ngựa thoát cương. Nàng chạy một đường về tới cửa, Hương Hương và Tiểu Vũ đã đứng chờ ở đó, thấy người về đều đến đón.

Lam Thanh nắm lấy cánh tay của một người, có hơi hưng phấn, nóng lòng muốn chia sẻ với bọn họ những gì nhìn thấy hôm nay, nhưng nàng vẫn kiềm chế được, mãi đến khi bước vào viện mới cười ra tiếng.

“Ha ha ha ha... Ha ha... Cười chết ta!”.

“Sao vậy?” Hương Hương hỏi.

“Đừng vội, đừng vội, để ta cười một lúc đã, hahahaha… Ta sẽ nói với ngươi sau!”

Lam Thanh đi vào trong sương phòng, bổ nhào lên trên giường, cười giống như bị động kinh.

Dù không biết lý do tại sao nàng cười đến mức này nhưng hai người vẫn bị nàng chọc cười, chỉ cần không sao là được rồi.

Tiểu Vũ bước tới cởi giày của nàng ra, đôi giày được xỏ vì muốn phối cho hợp với quần áo. Lam Thanh thuận thế lăn vào trong, chừa một khoảng rộng bên cạnh giường, vỗ vỗ tay ra hiệu cho hai người ngồi xuống.

Hương Hương cởi giày và bắt chéo chân như thể đang ngồi trên giường sưởi nhà mình vậy.

Lam Thanh cười đến mất sức mới dừng, cầm lấy nước Tiểu Vũ đưa tới uống cạn, sau đó trả lại cái chén rỗng: “Uống nữa!”

Tiểu Vũ đã chạy hai lần liên tiếp mới lấp đầy kẻ lười biếng này.

“Răn dạy có đau không?”

Lam Thanh cười ngọt ngào lắc đầu: “Cũng may Tiểu Vũ chu đáo.”

Tiểu Vũ đã hỏi trước nhiều quy củ rườm rà, không cái nào lọt lưới. Mọi thứ đã được chuẩn bị trước và sắp xếp hợp lý. Ngay cả cách đối phó hắn cũng đã dạy trước cho Lam Thanh, còn liên tục dặn đi dặn lại, sợ nàng làm sai.

Thông thường răn dạy đa phần đều làm cho có, sẽ không đánh thật, nhưng để đề phòng vạn nhất nàng vẫn lót nệm trong quần áo. Được may bằng da bò và bông, sửa đi sửa lại, vừa nhẹ lại vừa bảo vệ cơ thể.

Quần áo hôm nay cũng cố tình mặc rộng thùng thình, màu sắc nhẹ nhàng, không lòe loẹt cũng không tẻ nhạt, tóc cũng vấn theo quy cách, khiến người ta không bắt lỗi được gì.

Từ trước đến nay nàng luôn là người cẩu thả, hai người không tin những gì nàng nói, chờ đến khi nào thấy mới yên tâm.

Lam Thanh cởi năm lớp bên ngoài ra, chỉ còn sấn phục, nhảy lên giường, xoay một vòng rồi nhìn hai người nói: “Nhìn đi, nhìn đi, không có chuyện gì, không sao đâu!”

Hai người nhìn nhau cười.

“Nói mau, hôm nay người làm cái gì? Có phạm sai lầm không?”

Lam Thanh bắt đầu kể về những chuyện thú vị mà nàng gặp phải vào sáng sớm, sau đó hỏi: “Ngươi nói xem có buồn cười không, ta cười đến chết mất!”

Chuyện vốn không vui chút nào nhưng nàng nói như vậy lại cảm thấy mắc cười.

Vật phẩm trang sức đoan trang hoa lệ lại bị nàng nói thành vũ khí giết người, cũng khó cho nàng có thể tưởng tượng ra được.

“Trong đầu người toàn là cái gì không vậy?” Hương Hương dí trán nàng.

“Rất giàu đó!” Lam Thanh cảm khái: “Thật sự rất giàu!”

Hương Hương đoán: “Với địa vị của ngài ấy, chắc chắn là một tham quan! Nếu không, ngài ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

“Đoán mò cái gì đấy?” Tiểu Vũ không vui: “Công tử có bổng lộc, ngày lễ ngày tết còn có tiền thưởng, cũng có rất nhiều trang trại, là quan thanh liêm, thật sự là quan thanh liêm!”

“Một vị quan thanh liêm cũng sẽ nhận lễ vật sao?” Lam Thanh ôm má nhìn đồ trang trí trên tủ, chỉ thấy bên cạnh một cái bình lưu ly màu chàm chạm rỗng là một chiếc cốc sứ khác của Nhữ Trạch Quân đã bị nứt, gắn bó làm bạn với nhau.

Cũng may dạo này hắn bận không đến đây nên cũng chưa phát hiện

“Này… có qua có lại thôi…”



Thực sự không nên nói nhiều với các nàng về vấn đề này, Tiểu Vũ thực sự muốn tự tát cho mình.

Nói đến quà và tiền, Lam Thanh nhớ tới trong tay áo có phong bao màu đỏ, háo hức mở ra xem, chỉ thấy một tờ giấy mỏng, có viết ba chữ lớn ‘Một trăm lượng’.

Chà! Chữ viết thật sự rất lớn! Thực sự đáng giá!

Hai mắt Lam Thanh sáng như sao, đột nhiên cảm thấy đại phu nhân là người tốt.

Ngay cả Hương Hương cũng ngạc nhiên nhìn, nàng ấy tưởng mình có hai lượng bạc hàng tháng là đã không ít, có so sánh mới thấy chênh lệch.

“Tương lai người cũng sẽ giàu có! Thật tốt, thật tốt, ta phải hưởng chút tài vận mới được!”

Hương Hương ôm nàng xoa xoa.

Trong lúc cao hứng, khóe mắt nàng thoáng nhìn thấy hai bức tượng “Bảo bối” đặt trên tủ, đột nhiên cảm thấy dường như số tiền đó không phải của mình.

Lam Thanh cúi gằm mặt, trực tiếp bỏ tiền vào trong, giống như vừa nhận tiền xong phải lo trả nợ.

Buổi chiều Ngọc Nùng đến đây, bảo là đến đưa đồ, nhưng chút kim chỉ này thật sự không cần nàng ta phải tự mình đưa tới.

Nàng ta đặt đồ xuống cũng không rời đi, Tiểu Vũ ân cần rót một tách trà nhưng không ngờ nàng lại ở lì không đi.

Lam Thanh bất đắc dĩ đành mặc quần áo vào, cùng nhau ngồi vào phòng chính.

Nàng ta nói vài câu hỏi han ân cần, lại khen bài trí trong phòng rất lịch sự tao nhã, công tử đối đãi với ngươi tốt như thế nào… Nói linh tinh đủ thứ.

Không hiểu sao câu chuyện lại chuyển thành: “Sau này ta cũng thanh nhàn, sự vụ cả nhà đều do phu nhân tự mình chưởng quản, đến lúc rảnh rỗi ta sẽ thường đến tâm sự với ngươi, ngươi cũng đừng ta chê!”

Lam Thanh cười gượng: “Tiểu viện này xưa nay thanh tĩnh.”

Mọi người đều sững sờ, vẻ mặt biến sắc.

Tiểu Vũ tiếp lời: “Trong viện xưa nay thanh tĩnh, Ngọc Nùng tỷ tỷ có thể thường xuyên đến chơi thì hay quá!”

Nói xong hắn lén lau mồ hôi.

Ngọc Nùng mỉm cười gật đầu, nói thêm vài câu, nhìn những hạt và vỏ sò bên cạnh hỏi: “Ngày thường ngươi thích làm mấy thứ này?”

Nàng ta dường như không để ý đến lớp bụi trên đó, cầm bán thành phẩm lên và khen ngợi: “Thật tinh xảo, tay nghề tốt quá!”

Lam Thanh tiếp tục cười cười, không phải vì không muốn trả lời mà là thật sự không biết nên nói cái gì. Nhìn cái bán thành thẩm kia nàng còn không biết là nó ra đời từ năm nào, khó khăn lắm mới làm được hai đường, ngay cả chủ nhân là nàng cũng không biết nó là cái gì, bây giờ lại có thể khiến người ta nhìn ra sự tinh xảo, haizz, kỳ lạ ghê!

May mà có Tiểu Vũ giúp nàng giải quyết, nàng nghĩ chắc Ngọc Nùng cũng thấy chán nên bỏ đi mà không uống hết trà.

Lam Thanh nằm ở trên giường nói: “Thật sự là phiền phức.”

Hương Hương đang phụ họa, thấy Tiểu Vũ đi vào bĩu môi nói: “Có người cho là khá lắm!”

Lam Thanh trở mình, nằm ở trên giường, ôm mặt hỏi: “Sau này sẽ như vậy sao?”

Tiểu Vũ thở dài

Haizzz!

……………….

Đáng buồn thay, mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt.

Tình cảm phu thê Lý Hoài Úc như cá với nước, cầm sắt hòa minh, phu nhân cũng hiền đức đoan trang tao nhã, phong cách quý phái, không đến mấy ngày đã nâng nha đầu thông phòng Ngọc Nùng lên thị thiếp. Hiền thê mỹ thiếp như thế, cả nhà lại còn êm ấm, quả là phúc mà mọi người phải ngưỡng mộ.

Miễn thỉnh an buổi sáng cũng không phải hầu hạ trước mặt như trước, nàng yên tâm nằm trong tổ ấm của mình, không để ý đến chuyện bên ngoài, cả ngày chơi bời lêu lổng không có chí tiến thủ, Lam Thanh mừng rỡ thảnh thơi.

Tiểu viện chỗ nào cũng tốt, nhược điểm duy nhất là thiếu cây xanh.

Ngày xuân vừa tới, nếu có bóng râm che mát, chợp mắt ngủ trưa trong gió xuân thật là đẹp đẽ.

“Mơ đẹp ghê!” Hương Hương dí trán phá tan giấc mộng hão huyền của nàng.

Tiểu Vũ gãi đầu nhìn ra bên ngoài, cảm thấy bực bội, “Nếu biết thế thì trước đó nên thừa dịp trồng thêm vài loại cây…”

Hương Hương ngắt lời: “Dẹp đi, cái gì cũng dựa vào nàng ấy? Trước đó đã qua bao lâu rồi? Bây giờ mới mấy ngày? Đừng làm!”

Bây giờ phu nhân vừa vào cửa, tốt hơn hết là nên khiêm tốn một chút thì hơn.

“Ta chỉ nói thế thôi, hơn nữa mấy cây nhỏ mới trồng không biết sẽ che bóng mát cho ai đâu!”

Lam Thanh biết điều im lặng để tránh bị Hương Hương tức giận mắng nàng không yên.

Đứa trẻ này gần đây hơi cáu kỉnh, một chút việc nhỏ cũng có thể mắng nửa ngày. Ngày hôm qua vừa ra cửa đã bị vấp một cái, nàng ấy ngồi ngay cửa khóc rất lâu. Không ai biết tại sao, dỗ rất lâu mới được.

May mắn thay, tình trạng này không kéo dài.

Mặt trời càng ngày càng chói, gặp thời tiết thuận lợi nên đem sách trong phòng ra phơi.

Mùi ẩm mốc của những cuốn sách lâu ngày không được chuyển đi còn thơm hơn mùi mực, có vài tờ còn bị mốc luôn.

Bức tranh mới hoàn thành của Lam Thanh đã để trong nhà khô hai ngày, trời có chút sương mù nên nàng nhanh chóng lấy ra phơi.

Thỉnh thoảng lật sách mới đọc được hai trang, hầu hết những thứ nàng thấy hứng thú đều đã đọc nhiều lần rồi, có hơi nhàm chán.

Nằm trên giường nhỏ mát mẻ, trên đầu che chiếc ô tô, cầm cây quạt, tay cầm cuốn sách tranh mà mình đã đọc nhiều lần, uống trà hoa quả, nhàn nhã xinh đẹp, chẳng mấy chốc nàng đã mơ gặp Chu Công.

Nàng đang ngủ rất say lại mơ thấy Hương Hương bưng một bát mì mà nàng đã nhung nhớ bấy lâu, trên đó được bao phủ bởi đủ loại rau, thịt và rau, tất cả đều là món ăn yêu thích của Lam Thanh…….

Mở sách ra, trông thấy khuôn mặt nhỏ bé mà bấy lâu nay, thanh lệ xinh đẹp với ý cười ngọt ngào, hắn thuận tay chấm nước trà lạnh trong chén búng lên mặt nàng.

Lam Thanh cảm thấy trên mặt lạnh lạnh, mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy bóng người trước mắt tưởng là Tiểu Vũ, mi mắt miễn cưỡng khép lại, xoay người tiếp tục giấc mộng vừa rồi.

Lý Hoài Úc tức giận bật cười, Tiểu Vũ trộm dịch qua đó muốn đánh thức người dậy nhưng bị ngăn lại.

Ngồi vào chỗ nàng vừa nằm, nhúng nước tiếp tục trêu chọc.



Lam Thanh không chịu nổi mà tỉnh lại, có hơi khó chịu, nhưng vừa mở mắt nhìn thấy người trước mặt liền nuốt xuống lửa giận, nhưng mà khó tiêu quá, trong bụng có hơi đau.

Hàng vạn suy nghĩ bay loạn xạ: Tại sao hắn ta lại ở đây? Không phải có phu nhân và Ngọc Nùng sao? Đang êm đẹp lại chọc gì tới hắn? Không phải đã quên mình rồi sao…

Nàng ngồi dậy, Lý Hoài Úc thuận tay đỡ lưng nàng, hỏi: “Tốt hơn chưa?”

Lam Thanh không hiểu gì, mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, hắn đang hỏi vài cái răn dạy ngày hôm đó.

“Không sao.”

Lam Thanh đáp, cũng may là nàng đã chuẩn bị trước.

Nàng vừa ngủ dậy, cảm thấy hơi khát nên tự rót cho mình một chén trà hoa quả, nhưng nghĩ hắn đang ở đây nên nàng cũng rót cho hắn một cốc, uống xong thấy hắn không cử động thì nàng mới nhớ ra hắn không bao giờ uống những thứ này.

Cũng may trí nhớ Hương Hương tốt, pha trà dâng lên.

Trà có vị thơm nhưng quá đắng, “Trà ngon” này kia ở tiểu viện không được hoan nghênh, chỉ có khi hắn tới đây mới được dùng tới.

Ở gần như vậy, Lý Hoài Úc còn có thể ngửi thấy mùi thơm trái cây trên người nàng, đột nhiên có hứng thú muốn thử.

Sau đó hắn bế người vào phòng, hương vị ngon như mong đợi.

Hi Nguyệt kiều man*, Ngọc Nùng mềm mại nhưng đều đón ý nói hùa quá mức, mất đi hương vị ban đầu.

(*)Kiều man: chỉ người phụ nữ kiêu căng mà đôi khi nhút nhát.

Chỉ có bông hoa nhỏ bé này, vừa im lặng vừa ngoan ngoãn khéo léo, vẫn luôn thoải mái như trước.

Khiến người qua không quên được, mãi hoài niệm về.

Đối với nàng hình như đã vượt qua khỏi dự đoán ban đầu.

Sau cuộc mây mưa, hắn bỗng nói: “Bỏ câu đối ngoài cửa đi, để người ta thấy sinh ra chán ghét thì không hay”.

Lam Thanh nằm trong chăn nghĩ: Sao đến câu đối cũng khiến người ta chán ghét?

Hắn cũng không nói thêm, mặc đồ rồi ra ngoài, nhất thời làm Lam Thanh sợ tới mức hồn phi phách tán, trong lòng niệm: Ngàn vạn lần đừng phát hiện, ngàn vạn lần đừng phát hiện…

May mắn thay, lần này ông trời hướng về phía nàng, hắn chỉ phân phó cho hạ nhân làm việc.

Tiểu Vũ nghe theo lệnh xé câu đối đi.

Trong phủ có quy củ mới, sau này phải gọi công tử là lão gia, nhưng vì tuổi tác công tử không lớn lắm nên chỉ gọi một chữ “Gia”.

Xưng hồ này còn nghe già hơn, Lam Thanh nói thật.

Ngoài ra còn có một số vấn đề nhỏ nhặt không liên quan gì đến nàng, chỉ cần nghe thôi là được.

Điều hài lòng nhất là nghe nói rằng nàng cũng có “Tiền tiêu hàng tháng”, mười hai lượng mỗi tháng, gấp mười lần bọn Hương Hương.

Điều này làm Lam Thanh vui đến điên lên, cảm thấy thật tiếc khi Trương Hi Nguyệt gả cho Lý Hoài Úc, quá không xứng rồi.

Hai mươi tám tháng hai, sinh nhật của Lý Hoài Úc

Hi Nguyệt mới vào phủ, vì để thể hiện năng lực chủ mẫu trong phủ nên cố ý làm lớn.

Hội trường chật ních khách khứa, từ hát bội, múa hát đến yến tiệc đều được chuẩn bị chu đáo, vừa hợp quy củ vừa có thể diện.

Hương Hương và Tiểu Vũ ra ngoài xem náo nhiệt rồi về kể cho Lam Thanh nghe, họ cũng học được vài đoạn, đặc biệt là đoạn hề ngắn và ngớ ngẩn khiến Lam Thanh cười khúc khích.

Còn chưa nói xong, Hương Hương và Tiểu Vũ đều đã bị gọi đi hỗ trợ.

Tiền sảnh náo nhiệt từ sáng đến nửa đêm mới yên tĩnh.

Bọn hạ nhân lại được lĩnh thưởng, ai nấy đều vui mừng.

Nhưng mà Lam Thanh từ sáng đến tối đều đói bụng, hôm qua mới ăn được mấy miếng điểm tâm, mà điểm tâm này còn không hợp khẩu vị, ăn xong chỉ thấy rát họng.

Nằm trên giường nhỏ nhìn ra cửa viện mà trông mòn con mắt.

Cuối cùng đến giờ tý hai người mới trở về.

Vừa vào liền ngã lên giường nhỏ, cùng làm “Xác chết” với Lam Thanh nửa chết nửa sống.

Cả hai đều kiệt sức, cả ngày bận rộn đến mức chân không chạm đất, đặt cái này xuống đặt cái kia lên, đầu óc hơi choáng váng.

“Ùng ục…”

Lục phủ ngũ tạng đã đi ngủ nhưng khi thấy người quen liền liều mạng kêu lên một tiếng kháng nghị cuối cùng.

“Đừng nói người không ăn cơm nhé?” Hương Hương kinh ngạc hỏi.

Lam Thanh cũng tức giận đáp lại: “Ừ”

“Đồ ngốc.”

Hương Hương mắng, lấy ra thứ gì đó từ trong ngực đưa cho Lam Thanh, nghiêng người tỏ vẻ muốn yên lặng.

Mở ra, đó là hai miếng điểm tâm bị biến dạng.

Lam Thanh bẻ một miếng bỏ vào miệng, trong bụng đầy phiền muộn.

Đúng lúc này, bên kia cũng đưa ra một túi giấy thấm dầu gói hai cái bánh nướng, một cái nhân thịt và một cái chay.

Cái hai người đưa chính là bữa ăn được phát vào buổi trưa.

Lam Thanh đã đói bụng quá lâu, ăn hơi nhanh. Nàng cảm thấy đây là món ngon nhất mà mình từng ăn.

Ba người nằm liệt trên giường nhỏ không ai muốn nhúc nhích, may mà gió xuân nhẹ, nhìn về phía Bắc Đẩu trên bầu trời, một đêm yên tĩnh thanh bình.

Lý Hoài Úc ở trong thư phòng, nghĩ về việc của mọi người, nghĩ đến thế cục hiện tại trong triều đình, phân phó hai người Thạch Anh làm việc…

Trong đêm tĩnh mịch, nghĩ đến hình như hôm nay còn thiếu một người.