Có rất nhiều người từng gảy nhưng chưa ai đàn hay như Cố Hoàng Ân. Hắn cũng từng thử gảy nhưng dù tay nghề có lão luyện đến đâu vẫn chưa thể miêu tả được toàn bộ tính cách của mẫu thân hắn – Hạ Ngọc Diệp. Hắn cũng không thể gãy được khúc tình cảm giữa cha và mẹ hắn. Liệu đó là yêu hay là một kế hoạch thâm sâu được đề ra từ trước ? Cố Viên Trạch cùng Cố Luân cũng rất hứng thú đón chờ màn tỉ thí này. “ Cố Uyên Như Mộng” ngoài hay ra cũng rất khó.Vấn đề nằm ở chỗ bản nhạc này có rất nhiều đoạn luyến khó,dễ đàn sai nốt, một khi đàn sai sẽ không thể lấy lại được điệu nhạc mà dù có đàn đúng cũng phải biết điều chỉnh tiếng đàn ( ý là phải để bản thân vào hoàng cảnh và tâm xúc của Cố Hoàng Ân cũng như là Hạ Ngọc Diệp thì mới hay được ). 1 khắc sau ( cỡ 15 phút đó ), nàng và Cố Ý Hiên bắt đầu tỉ thí. Tiếng đàn của hai người du dương trong điện. Hoàng Đế và Hoàng Hậu bắt đầu cảm nhận ( nói chứ thật ra Hoàng Hậu cũng đàn hay nhá chỉ có điều ko đánh trước mặt người khác trừ khi có việc ép buột phải đánh còn lại chỉ đánh cho Hoàng Đế nghe thui, đúng là tình cảm quá mức cho phép ! ). Qua 1 đoạn có thể thấy nàng và Cố Ý Hiên ngang tài ngang sức nhau. Hắn cùng với Cố Viên Trạch và Cố Luân dường như cũng chìm vào tiếng nhạc của hai người. Riêng Hoàng Hậu và Hoàng Đế thì lại hoài niệm về chuyện xưa cũ. Lúc nàng và Cố Ý Hiên đánh đến đoạn đau thương đã có thể nhận ra nàng hơn Cố Ý Hiên 1 bậc rõ rệt. Hoàng Hậu thầm khen ngợi nàng. Hạ Ngọc Diệp qua tiếng đàn có thể nhìn thấu tâm tư nàng. Với tư cách người từng trải Hạ Ngọc Diệp chỉ có thể chúc phúc cho nàng mà thôi. Hoàng Đế trầm ngâm trong tiếng đàn của hai người. Bản nhạc này Cố Hoàng Ân dùng hết tất cả tâm sức tạo ra để tặng Hạ Ngọc Diệp nên đối với “Cố Uyên Như Mộng” đều nắm rõ trong lòng. Từng tiếng đàn hai người gảy, Hạ Như Nguyệt rõ ràng đã hơn Cố Ý Hiên rất nhiều. Chỉ có điều Hạ Như Nguyệt đánh hay thì hay nhưng vẫn chưa thể nói là đánh hoàn hảo “Cố Uyên Như Mộng”. Suy cho cùng người trong cuộc vẫn là người hiểu rõ nhất. Nàng và Cố Ý Hiên cuối cùng cũng gảy xong bản nhạc. Tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên. Cố Ý Hiên cúi đầu nhận thua :
- Hoàng tẩu quả nhiên không hổ là đệ nhất tài nữ của kinh thành, đệ xin thua.
Nàng khách sáo đáp lại:
- Hoàng đệ quá khen rồi, chỉ là ta đánh xem ra vẫn không bằng phụ hoàng.
Cố Viên Trạch cười, tiếp tục khen ngợi nàng:
- Hoàng tẩu đánh như vậy vẫn là hay hơn tụi đệ nhiều rồi.
Nàng cười trừ rồi về chỗ, ngồi cùng hắn. Hoàng Đế khen ngợi vài câu rồi cho ban thưởng. Cố Ý Hiên, Cố Viên Trạch và Cố Luân xem như đã đạt mục đích liền nói hai ba câu rồi rời đi. Nàng và hắn cũng về phủ nghỉ ngay sau đó. Đợi đến khi tất cả đi hết, Hoàng Đế liền dẫn Hoàng Hậu đến thư phòng nói chuyện. Hoàng Đế lên tiếng trước:
- Thái Tử Phi xem ra cũng là một người không đơn giản, có vẻ còn che giấu tài năng.
Hoàng Hậu dựa theo cảm nhận nói:
- Thái Tử Phi như vậy mới có thể lên ngôi Hoàng Hậu được.
Hoàng Đế cười hỏi:
- Xem ra nàng đã định sẽ bồi dưỡng Thái Tử Phi này lên ngôi Hoàng Hậu nhỉ ?
Hoàng Hậu dùng lý do biện hộ :
- Thiếp chỉ là thấy con bé đường đường là Thái Tử Phi danh chính ngôn thuận còn là cháu gái của thiếp nên mới yên tâm truyền ngôi vị Hoàng Hậu này cho nó thôi.
Hoàng Đế lại cười nham hiểm hỏi:
- Chứ không phải do Thái Tử Phi này quá thông minh như nàng à ?
Hoàng Hậu liếc xéo Hoàng Đế. Hoàng Đế cũng biết bản thân nói hơi quá liền bào chữa:
- Ta thấy Thái Tử Phi không có toan tính như nàng, nhưng mà với năng lực của Thái Tử Phi và tình yêu của Thiên nhi ( ý nói ông nam chính á ) có lẽ có thể làm Hoàng Hậu được.
Hoàng Hậu hỏi ngược ( chỗ này là chọc yêu nè, đúng là phu thê tình thâm có khác ) lại:
- Thiếp toan tính như chàng nói vậy ... chàng không sợ có ngày thiếp ra tay với chàng à ?
Hoàng Đế nhìn Hoàng Hậu với ánh mắt kiên định nói :
- Nàng cứ ra tay tự nhiên ( há tin tưởng 200% là đây )
Hoàng Hậu không giỡn nữa, nghiêm túc nhận xét:
- Chàng nói cũng đúng, Thái Tử Phi không tranh với đời sợ sẽ hơi ngộp khi bước vào hoàng thất. Thiếp chỉ mong con bé đừng lụy tình quá là được.