Ưu Thế Đỉnh

Chương 6: Đừng ra ngoài




Trong thang máy nhỏ hẹp phát bản nhạc cổ điển, màn hình điện tử chiếu quảng cáo về các bộ phận giả.

Hiệu ứng mắt trần 3D phát huy rất nhuần nhuyễn, cánh tay thon dài vươn ra khỏi màn hình, ngón tay linh hoạt như đang ở ngay trước mắt.

Thẩm Tư Uý đột nhiên nhớ tới chuyện lúc nãy, nhìn về Khắc Lôi Đặc ở bên cạnh hỏi: “Cánh tay của cậu là máy móc sao?”

Trong cuộc sống hàng ngày, Thẩm Tư Uý không phải là người thích tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác. Nhưng Khắc Lôi Đặc là mục tiêu nhiệm vụ của anh, phải có càng nhiều thông tin càng tốt.

Khắc Lôi Đặc vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu nhìn bảng nhắc nhở, chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Tư Uý: “Không phải.”

“Vậy sức mạnh của cậu là sao?” Thẩm Tư Uý tiếp tục hỏi, “Tiêm thuốc cấm ư?”

Dù Khắc Lôi Đặc có tiêm đi chăng nữa, đó cũng là chuyện mà cảnh sát quản, không liên quan đến Thẩm Tư Uý, nên anh cứ thẳng thắng hỏi ra.

Mà hình như những vấn đề đó khiến Khắc Lôi Đặc mất kiên nhẫn, hắn thu cằm lại, rũ mắt nhìn Thẩm Tư Uý, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chiều cao của anh là sao?”

Thẩm Tư Uý: “?”

Khắc Lôi Đặc: “Có người Marg nào lùn như anh không?”

Thẩm Tư Uý: “…”

“Còn làn da của anh,” Khắc Lôi Đặc nói thêm, “Anh tiêm thuốc làm trắng?”

Vẻ ngoài người Marg cao lớn khôi ngô, Thẩm Tư Uý cao 1m8 cũng không tính là thấp so với người bình thường, nhưng đúng là anh không đạt tới chiều cao trung bình của người Marg.

Thứ hai, do họ sống quanh năm ở độ cao 9000 mét so với mực nước biển, cơ thể người Marg không ngừng tiến hoá, có thể thích ứng với nhiệt độ thấp, áp suất thấp, môi trường oxy thấp, da cũng hấp thụ ánh mặt trời dồi dào, nên da có màu lúa mì khoẻ mạnh.

Thẩm Tư Uý ngoài vẻ ngoài xinh đẹp ra, trên người không có nửa điểm đặc tính dính dáng đến người Marg.

“Không phải người Marg ai cũng cao như vậy.” Anh thản nhiên trả lời một câu, không tìm hiểu thêm về chuyện riêng tư của Khắc Lôi Đặc nữa, tiếp tục xem quảng cáo trong thang máy.

Cuộc chiến hỏi đáp kết thúc với sự thắng lợi của Khắc Lôi Đặc, tâm trạng hắn có vẻ rất tốt, nhẹ nhàng “À” một tiếng: “Chú lùn nhỏ.”

Trán Thẩm Tư Uý nổi đầy gân xanh.

Anh bỗng phát hiện, thủ lĩnh lưu dân này không chỉ khó đối phó, mà còn là một tên khiến người ta tức giận.



Thang máy cuối cùng cũng dừng ở tầng 7 tầng cao nhất của khách sạn.

Thẩm Tư Uý bước ra, đang muốn nói Khắc Lôi Đặc đừng đi theo nữa, đã thấy hắn đi trước anh một bước, tới trước của phòng anh đặt.

Lại nói tiếp, Khắc Lôi Đặc vốn không phải đưa Thẩm Tư Uý lên tầng. Ngoại trừ giám sát ra, Thẩm Tư Uý không nghĩ ra lí do gì khác.

“Cậu phải canh giữ tôi cả đêm?” Thẩm Tư Uý dừng lại trước cửa phòng.

“Tôi không có thời gian rảnh rỗi vậy đâu.” Khắc Lôi Đặc nói, “Anh vào tôi đi.”

Thẩm Tư Uý vẫn không rõ ý đồ của Khắc Lôi Đặc.

Cố ý đưa anh đến của phòng, thoạt nhìn giống như hành vi của một quý ông, nhưng Thẩm Tư Uý luôn cảm thấy từ này chả dính dáng gì đến Khắc Lôi Đặc toả ra hơi thở dã thú này cả.

Anh dùng chip thân phận nơi cổ tay để mở cửa phòng, lúc này Khắc Lôi Đặc ở bên cạnh còn nói thêm: “Buổi tối đừng ra ngoài, bên ngoài có rất nhiều lưu dân hoạt động, tôi không muốn đi cứu anh nữa.”

Buổi tối Thẩm Tư nhất định phải ra ngoài, bằng không làm sao anh hoàn thành nhiệm vụ được?

Nhưng ngoài mặt anh vẫn trả lời “Ok”, gỡ áo khoác trên vai xuống, đưa cho Khắc Lôi Đặc: “Cám ơn.”

Cổ tay giữa găng tay và tay áo đồng phục lộ ra dưới ánh đèn, tuy sức bật của đoạn cổ tay có thể bật đạn ra xuyên qua cơ thể con người, nhưng bề ngoài lại trắng nõn mảnh khảnh, có thể gợi lên ham muốn bảo vệ của người khác.

Tầm mắt Khắc Lôi Đặc dừng lại trên cổ tay Thẩm Tư Uý, lại nhìn anh nói: “Anh có thể giữ lại.”

Thẩm Tư Uý: “Không cần.”



Cửa hàng online Thành phố Z khu Tây vẫn hoạt động, sau khi Khắc Lôi Đặc rời đi Thẩm Tư Uý nhanh chóng đặt đồng phục và áo choàng mới, cùng với —— áo đi đêm.

Việc kiểm tra camera theo dõi và máy nghe lén không mất quá nhiều thời gian, mọi thứ trong phòng đều bình thường, không có dấu hiệu bị theo dõi.

Mở máy liên lạc ra, bấm dãy số duy nhất được lưu, rất nhanh đã truyền đến giọng nói của Mạc Lâm.

“Tình huống thế nào?”

“Hoàn hảo.” Để phòng ngừa vạn nhất, Thẩm Tư Uý vẫn mở vòi sen trong phòng tắm, che đi giọng nói trò chuyện của anh, “Tình báo lúc trước khá chính xác, chuyện cung cấp năng lượng chỉ có mình Khắc Lôi Đặc biết, nhưng rất khó moi ra tin tức từ miệng hắn.”

Đừng nói đến lời nói của Khắc Lôi Đặc, không bị Khắc Lôi Đặc nói xuông đã may lắm rồi.

“Vị trí hiện tại của cậu cách trạm năng lượng thành phố Z không xa,” Mạc Lâm nói, “Nắm bắt thời gian để điều tra, đừng để bại lộ thân phận.”

“Vâng.” Thẩm Tư Uý cũng tính như vậy.

“Mặt khác, bốn người tập kích cậu, tôi đã tra ra thân phận của bọn họ.”

Thẩm Tư Uý mở bốn hồ sơ vừa nhận được ra, hai nam hai nữ, đúng thật là bốn người tập kích anh vào chạng vạng.

“Họ đều là lưu dân?” Thẩm Tư Uý hỏi.

Bốn người đều có tiền án, có người ít tội, có người nhiều tội, đều có hành vi ‘Bạo lực tập kích cảnh sát’.

“Không tính là lưu dân.” Mạc Lâm nói, “Là tội phạm bị truy nã.”

Những người sống ngoài cây gọi là lưu dân, có người phạm tội không bị cảnh sát bắt được, còn trốn đông trốn tây trong cây, đương nhiên sẽ không tính là lưu dân.

“Vì sao bọn họ lại tập kích nhà đàm phán?” Thẩm Tư Uý hỏi.

“Chắc không muốn người Marg đạt được thoả thuận với lưu dân?” Mạc Lâm đoán, “Mà có khi chỉ muốn gây rối, dù sao nhưng tên tội phạm này ghét xã hội ổn định.”

“Chắc vậy.” Thẩm Tư Uý cũng không nghĩ ra lí do nào khác.

“Tóm lại cậu nhất định phải chú ý an toàn, tầng dưới cùng có thể còn nguy hiểm hơn so với tưởng tượng, có cần tôi phái thêm hai binh sĩ đi cùng cậu không?”

“Không cần.” Thực tế, dựa vào tố chất cơ thể của Thẩm Tư Uý, khả năng sẽ không xảy ra chuyện gì, binh sĩ đi theo anh còn nguy hiểm hơn.

“Tôi rất nhớ cậu.” Giọng Mạc Lâm bỗng dịu dàng, “Mau hoàn thành nhiệm vụ, trở lại bên cạnh tôi.”

Thẩm Tư Uý mím môi, đè cảm giác quái dị trong lòng xuống: “…Ừ.”



Máy bay giao hàng không người lái gõ của sổ, nhắc những vật dụng anh đặt đã được giao.

Trong khi mở cửa sổ, Thẩm Tư Uý nhanh chóng quan sát hoàn cảnh xung quanh, xác định không có ai giám sát anh từ xa.

Đây cũng là lí do anh chọn tầng cao nhất.

Khu phố này không nằm ở trung tâm thành phố, kiến trúc không cao, tầm nhìn trên tầng bảy đã đủ rộng. Đối diện của sổ là toà nhà dân cư trong hẻm sau khách sạn, cao nhất cũng chỉ năm tầng, không đủ để theo dõi tình hình ở tầng bảy.

“Xác thực thân phận hoàn thành, chúc ngài mua sắm vui vẻ!”

Máy bay giao hàng không người lái không mang theo các gói hàng khác, có thể thấy nền kinh tế hiện giờ của thành phố ảm đạm thế nào, người ở lại đây không có nhiều mong muốn mua sắm.

Cuối cùng Thẩm Tư Uý xác nhận lại tình huống ngoài của sổ, đóng cửa sổ lại, kéo rèm.

Đồng phục và áo choàng mua trên mạng chỉ có kiểu dáng tương tự như bộ quân phục màu trắng anh mang, vải vóc và công nghệ đều kém một bậc.

Nhưng những thứ này Thẩm Tư Uý cũng không để ý lắm, anh lấy bộ trang phục màu đen ra, mặc thử, kích thước vừa vặn, hoạt động thuận tiện.

Trong gương xuất hiện một người đàn ông mặc đồ đen đầu đội mũ lưỡi trai, tóc vàng mắt xanh và mặt nạ lấp lánh đều ẩn giấu dưới bóng của mũ lưỡi trai, thoạt nhìn, không ai có thể nghĩ anh có liên hệ gì với nhà đàm phán cao quý.

Thẩm Tư Uý nhìn đồng hồ, tay phải cầm nắm cửa, quyết định giờ sẽ ra ngoài.



Ở bên kia, trong một căn hộ khiêm tốn ở trung tâm thành phố.

Hai tay Mạch Nhĩ Khẳng nâng giữa không trung, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím ảo.

Bàn phím RGB lấp lánh, không phát ra bất kì âm thanh nào, trên màn hình chiếu giữa không trung hiện lên một dòng mã.

Một lúc sau, Mạch Nhĩ Khẳng hào hứng dùng sức múa bàn phím, xoay một vòng quanh ghế công thái học, nói với Khắc Lôi Đặc ngồi trên ghế sô pha đằng sau: “Đã xong!”

Trên màn hình chiếu có rất nhiều video giám sát, có đại sảnh, có thang máy, có hành lang, chính là khách sạn tự phục vụ mà Khắc Lôi Đặc vừa đến.

Mười ngón tay Mạch Nhĩ Khẳng nắm chặt, duỗi lững, phàn nàn với hắn: “Em là thợ máy, không phải hacker, có thể để em làm gì đó hữu ích hơn không?”

Khắc Lôi Đặc không trra lời, tầm mắt nhìn màn hình, nói: “Phóng to video giám sát trước cửa phòng anh ta đi.”

“Anh nói thật đi,” Tuy ngoài miệng Mạch Nhĩ Khẳng oán giận, động tác trên tay vẫn không dừng lại, “Sao anh lại thay đổi chủ ý dẫn người ta đi thuê phòng? Không phải anh bị sắc đẹp của anh ta mê hoặc chớ?”

“Đánh rắm.” Khắc Lôi Đặc thản nhiên nhìn lướt qua Mạch Nhĩ Khẳng, “Thân phận anh ta hơi khả nghi.”

Trong đầu bỗng nhiên hiện ra cổ tay trắng nõn gầy gò kia, Khắc Lôi Đặc khẽ nhíu mày, không nhìn chằm chằm vào video theo dõi nữa: “Nếu anh ta ra ngoài, lập tức thông báo cho anh.”

“Sao nào, muốn làm kẻ si tình theo đuôi à?” Mạch Nhĩ Khẳng cười nói.

Khắc Lôi Đặc đánh vào gáy Mạch Nhĩ Khẳng.