Uông Xưởng Công

Chương 937: Chương 937LÀ AI?




Trong thư viện Thanh Vân, Chu Diễn quét mắt nhìn mọi người xung quanh, sau đó cất lời: “Các vị, chuyện hôm nay trên đài Cô Sơn, mọi người đều đã thấy. Môn đệ thiên tử... Nếu như sau này học trò của thư viện chúng ta không đầu quân cho những quan viên xuất thân từ thư viện, tình thế tương lai sẽ ra sao, chắc mọi người đều rõ ràng?”

Những người ngồi xung quanh ông ta đều là sơn trưởng của các thư viện đạo Giang Nam.

“Đương nhiên chúng ta biết rõ, thế nhưng lão phu cũng nghe nói, cậu thanh niên này chính là Vân Từ Quang mời đến tham gia hội thơ. Chuyện này, thư viện Thanh Vân các người nên giải thích thế nào?” Sơn trưởng thư viện Văn Hoa – Mạnh Nam Các nói.

Thư viện Thanh Vân làm vậy là dẫn sói vào nhà, gây ra nguy hiểm lớn đối với các thư viện, bây giờ còn mặt mũi nào mà nói mấy lời này?

Ánh mắt Chu Diễn tối sầm, thong thả vuốt râu mép, thoạt nhìn vẫn tiên phong đạo cốt như trước: “Thư viện Thanh Vân chúng ta trước nay trọng người tài, hơn nữa, trước giờ hội thơ Cô Sơn chưa từng hạn chế sĩ tử tham gia, Vân thủ tọa cũng không biết sẽ dẫn tới hậu quả như vậy, thư viện Thanh Vân chúng ta cần phải giải thích gì đây?”

Ông ta nhìn Mạnh Nam Các một chút, thản nhiên nói: “Hiện tại là thời điểm mấu chốt để giải quyết nguy cơ trước mắt, lẽ nào Mạnh sơn trưởng còn muốn tranh luận không ngừng với lão phu hay sao?”

Nghe xong những lời này, hô hấp Mạnh Nam Các khựng lại, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Sơn trưởng những thư viện khác thấy thế, vội vàng khuyên giải hai người, nói thời điểm này mọi người nên đồng tâm hiệp lực để giải quyết nguy cơ trước mắt của thư viện mới là điều quan trọng nhất.

“Sự việc môn đệ thiên tử này, nhất định sẽ lan truyền ra, khi đó hội thơ Cô Sơn có quá nhiều người, cho dù chúng ta lập tức chữa cháy thì cũng không thể chặn miệng nhiều người đến vậy.”

“Đúng vậy, hoàng thượng đã có thành kiến với thư viện đạo Giang Nam từ lâu. Hiện tại lại có quan niệm môn đệ thiên tử, đương nhiên sẽ đánh vỡ sức ảnh hưởng của tọa sư, vậy thư viện chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Mọi người nói tới nói lui, đều là phiền muộn lo lắng, tựa như có thể tiên đoán được tiếp theo đây thư viện sẽ lụi bại.

Cuối cùng, một sơn trưởng hung tợn nói: “Đều do cái tên Tôn Trường Uẩn đó! Người này rốt cuộc từ đâu tới? Nghe nói tiên sinh của hắn cũng đến đạo Giang Nam, đang sống cạnh Tương Hồ dưới chân núi Tiêu Nhiên. Nếu có thể biết được thân phận của người này, biết đâu sẽ nghĩ ra biện pháp.”

Trong mắt những sơn trưởng này, Tôn Trường Uẩn chính là tội nhân làm nghìn việc ác. Bọn họ hận không thể băm vằm Tôn Trường Uẩn thành trăm mảnh.

Thế nhưng, sau khi rời khỏi Cô Sơn, Tôn Trường Uẩn đã được vài thủ vệ hộ tống về chân núi Tiêu Nhiên, sau đó không hề bước chân ra khỏi cửa, để lại cho bọn họ một cục diện rối rắm không thể nào vãn hồi.

Hơn nữa, còn có một vài lời mà các sơn trưởng còn để trong lòng không muốn nói ra, đó chính là Tôn Trường Uẩn đã lợi hại đến vậy, thế thì “tiên sinh” mà hắn nói là người có bản lĩnh đến nhường nào.

Chu Diễn cũng lo lắng như vậy, cho nên mới nhẫn nhịn không vội hành động, nếu không ông ta nhất định sẽ khiến cho Tôn Trường Uẩn không được chết tử tế!

Cuối cùng, Chu Diễn nói: “Trước tiên cứ cẩn thận quan sát động tĩnh, xem phản ứng của triều đình đối với chuyện lần này ra sao. Nếu không được, thì cứ để sinh đồ của chúng ta nhận lấy cái danh môn đệ thiên tử... còn trên thực tế thì vẫn có thể nỗ lực.”

“Trước hết các vị trở về thư viện của mình, trấn an các giáo tập và học trò, lão phu tới phủ của quan sát sứ một chuyến, thỉnh giáo Cố đại nhân xem có biện pháp nào hay không.

Những lời Cố Tổ Phân nói trong lúc chủ trì trước đây khiến Chu Diễn cảm thấy hơi cảnh giác. Bởi vì ông ta không biết Cố Tổ Phân xin ý chỉ của hoàng thượng khi nào, nhắc đến triều đình là vì nguyên nhân gì?

Nhưng hiện tại, hành động này của Cố Tổ Phân đã không đáng nhắc tới nữa. Ông ta cũng nhìn ra được, Cố Tổ Phân cũng không thích Tôn Trường Uẩn, vậy thì vừa lúc có thể hợp tác tìm ra biện pháp đối phó.

Thế nhưng, ông ta thật sự không ngờ Cố Tổ Phân lại từ chối gặp mình, chỉ bảo quản gia truyền tới một câu nói: “Người dưới chân núi Tiêu Nhiên chính là đốc chủ Đề Xưởng – Uông Ấn.”

Mặc kệ Chu Diễn đã suy nghĩ bao nhiêu kế sách thì sau khi nghe thấy câu nói này, trong lòng cũng nhịn không được mà run lên.

Ông ta cũng từng nghe nói đốc chủ sẽ đến đạo Giang Nam... Thế nhưng ông ta thật sự không ngờ rằng hắn tới đạo Giang Nam để đối phó các thư viện lớn ở đây!

Lời nói của Tôn Trường Uẩn trên đài Cô Sơn rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, thậm chí ông ta còn hoài nghi cảnh Vân Từ Quang nhìn thấy bên Tây Hồ cũng được người ta sắp đặt tỉ mỉ.

Ông ta vốn còn ôm hy vọng, tưởng rằng sau khi biết thân phận của người sống dưới chân núi Tiêu Nhiên thì có thể nghĩ ra biện pháp ứng đối, thế nhưng bây giờ ông ta đã biết rồi, lại chỉ cảm thấy tương lai mờ mịt.

Đó Uông đốc chủ của Đề Xưởng, làm sao mà đối phó đây?

Trong phủ quan sát sứ, Cố Tổ Phân thở dài một hơi, lông mày vẫn luôn nhíu chặt.

Câu nói kia đã được truyền đạt tới tai Chu Diễn, đây là do nể tình mối quan hệ cá nhân không tệ của hai người. Về phần giới văn học đạo Giang Nam phải làm gì tiếp theo, ông ta cũng không thể giúp được.

Vừa nghĩ tới chuyện giám sát ngự sử tra ra tình hình của kho lương thực và việc toàn bộ công trình thủy lợi đạo Giang Nam hiện tại phải tu sửa toàn bộ lần nữa, Cố Tổ Phân lập tức cảm thấy đầu đau muốn nổ tung.

Ông ta không ngờ rằng giám sát ngự sử sẽ âm thầm điều tra những chuyện này, còn cho ra kết luận nữa. Tiền bạc xây dựng công trình thủy lợi... Ông ta cũng không nhớ được đã tiêu vào đâu, nhưng bây giờ phải móc tiền túi ra!

Quan trọng hơn là kho lương thực, rất nhiều lương thực trong kho đều đã bị lấy sạch, ông ta biết đi đâu để tìm nhiều lương thực như vậy đây?

Hiện tại đến bản thân ông ta cũng khó mà bảo toàn, làm sao còn để ý tới chuyện của thư viện được nữa? Chu Diễn tự cầu phúc đi!

Bầu không khí trong quan trường và thư viện đạo Giang Nam đều căng thẳng một cách khó tả. Rất nhiều người đều cảm thấy sóng gió sắp ập tới, thế nhưng dưới chân núi Tiêu Nhiên, bên Tương Hồ, Uông Ấn và Diệp Tuy lại có được một khoảng thời gian nhàn nhã hiếm có.