Uông Xưởng Công

Chương 930: Chương 930THỂ HIỆN




Vì che giấu thân phận, đoàn người Uông Ấn không đi chiếc xe ngựa đen đặc trưng của phủ nhà họ Uông mà ngồi một chiếc xe ngựa khiêm tốn nhưng quý khí.

Bên Tây Hồ, người đông như mắc cửi, xe ngựa qua lại tấp nập, có không ít chiếc đơn giản, quý khí như xe của họ nên đọc đường đi cũng không có ai chú ý đến.

Khi đoàn người gần đến Cô Sơn thì phu xe phát hiện phía trước có rất đông người tụ tập lại, làm cản trở lối đi, có rất nhiều xe ngựa phải dừng ở đây.

Điều kỳ lạ là nhiều người tụ tập như vậy mà không có âm thanh ồn ào nào, thậm chí còn rất yên tĩnh.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Lão gia, thuộc hạ đã tìm hiểu rồi, nơi này có sĩ tử của thư viện thuyết giảng, du khách vây quanh để nghe, đây cũng là hiện tượng thường gặp ở hội thơ Cô Sơn. Lão gia và phu nhân có muốn xuống xem một lát không?” Đường Ngọc bẩm báo.

Uông Ấn nói với Diệp Tuy: “Nếu vậy thì chúng ta cũng xuống xe xem một chút đi A Ninh, nhân tiện thưởng thức cảnh đẹp Tây Hồ luôn.”

Lần này họ tới đây chủ yếu là để xem xét tình hình thư viện ở đạo Giang Nam. Mặc dù đã nghe Yến Thiên Quân báo cáo rồi nhưng vẫn muốn nhìn tận mắt, nghe tận tai xem sao.

Nếu có sĩ tử thư viện diễn thuyết bên hồ thì đương nhiên không thể bỏ qua.

Sau khi hai người xuống xe ngựa, Khánh bá cũng che chở Trịnh Vân Hồi đi đến chỗ họ.

“Dượng, dì, phía trước có chuyện gì vui sao?” Trịnh Vân Hồi háo hức hỏi.

Thấy có nhiều người tụ tập lại như vậy, bản tính trẻ con liền lộ ra.

“Chúng ta qua đó xem thử đi.” Diệp Tuy cười, vừa nói vừa vẫy Trịnh Vân Hồi đi cùng nàng.

Khí chất, cử chỉ của ba người có sửa thế nào thì vẫn không giống người bình thường mà giống như nhà quyền quý che giấu thân phận ra ngoài vậy.

Cho dù Uông Ấn đã kiềm chế sát khí trên người nhưng vẫn có những điểm không thể nào che giấu, như là vẻ mặt đề phòng của Đường Ngọc, thái độ cung kính của Tôn Trường Uẩn. Nhiêu đó cũng đủ thấy họ không giống những người khác.

Họ vừa đến gần thì đoàn người đang túm tụm đã vô thức tránh ra, nhường đường cho họ đi vào tận vòng trong cùng.

Uông Ấn còn chưa thấy rõ người bên trong đã nghe được một giọng nói hùng hồn.

“Quốc triều có quá nhiều quan tham, chẳng thể làm được việc gì ra hồn. Bởi vì quốc triều có quá nhiều người như vậy nên triều chính mới nhũng nhiễu. Đạo Giang Nam chúng ta đã coi như tốt rồi. Ta từng đi qua đạo Hà Nội, đạo Sơn Đông, dân chúng ở đó thực sự khốn khổ!”

“Quả đúng là vậy. Quốc triều đang chìm trong tăm tối nên càng cần những sĩ tử hăng hái như chúng ta! Chúng ta nhất định phải đỗ đạt, làm quan, lật đổ những kẻ này!” Một sĩ tử khác nói tiếp.

“Đâu chỉ trong triều, ngay cả trong quân đội cũng vậy! Chính là Nhạn Tây Vệ. Nghe nói họ đón cả người nhà của binh lính vào doanh trại thì còn lòng dạ nào mà huấn luyện? Ta thấy đây là dùng lương thực quân đội để nuôi gia đình binh lính, còn tiếp tục như vậy thì Nhạn Tây Vệ thực đáng lo ngại!” Người kia tiếp tục kích động nói.

“Đúng! Đúng là làm bừa! Những quan viên, binh lính đó không biết nghĩ cho quốc triều! Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ vạch trần tệ nạn đau lòng này trước mặt hoàng thượng!” .

||||| Truyện đề cử: Lấy Gì Chữa Khỏi Cho Anh |||||

Uông Ấn bình tĩnh nghe hết rồi nhìn thoáng qua Tôn Trường Uẩn.

Tôn Trưởng Uẩn lập tức hiểu ý, đi lên, cố ý lớn tiếng nói: “Tiên sinh, thì ra sĩ tử thư viện lại ngang nhiên phát ngôn ra những lời thiếu sót như vậy. Thật là vừa buồn cười lại vừa đáng thương, sao có thể mở mang thêm kiến thức gì? Theo ta thấy, còn chẳng bằng dân chúng cục mịch trong thôn xóm nhỏ.”

Các sĩ tử ngồi hoặc nằm bên Tây Hồ nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, mà hai người vừa nói chuyện thì hết sức tức giận.

Một trong hai người họ âm trầm nói: “Không biết là ai đang ăn nói bừa bãi! Là người nào nói quàng...”

Hắn bỗng nghẹn lời, vì hắn đã nhìn rõ ai vừa nói chuyện.

Tôn Trường Uẩn còn rất trẻ nhưng lại chín chắn, bình tĩnh vượt xa tuổi tác. Lúc này, y đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người vừa nói chuyện.

Tôn Trường Uẩn biết rõ tình hình Nhạn Tây Vệ hơn bất kì sĩ tử nào ở đây. Y tuyệt đối không cho phép cho những kẻ không biết gì lại dám bôi nhọ thầy mình và Uông đốc chủ.

Vì Nhạn Tây Vệ và đạo Nhạn Tây, vì thành lập hàng phòng thủ kiên cố nhất ở biên quan, thầy và Uông đốc chủ đã bỏ ra bao công sức, tinh thần.

Nếu không có binh lính Nhạn Tây Vệ canh phòng ở đạo Nhạn Tây, nếu không nhờ Uông đốc chủ dốc sức làm thế lực Đại Ung suy yếu, bọn họ còn có thể rảnh rỗi đứng đây ăn nói bậy bạ sao?

Người kia bị Tôn Trường Uẩn nhìn chằm chằm như vậy thì ngây ra, không nói được câu nào.

Lúc này, một sĩ tử trẻ tuổi mặc bộ đồ xanh thẫm đứng lên, chắp tay, tò mò hỏi Tôn Trường Uẩn: “Vị huynh đài này có vẻ biết rất rõ về chuyện trong triều, không bằng mời huynh đài nói cho chúng ta biết?”

“Chúng ta diễn thuyết ở đây là để mọi người nói ra ý kiến của mình. Mỗi người một quan điểm mới có là tốt, mọi người nói có phải không?” Hắn ta quay sang nhìn những sĩ tử khác, mỉm cười rất lịch sự, tao nhã, lời nói lại khiến người nghe thấy thoải mái.

Hai sĩ tử vốn đang tức giận kia cũng bình tĩnh lại, đồng thanh nói: “Thiệu sư huynh nói đúng. Vậy chúng ta cùng nghe xem vị huynh đài này nói thế nào.”

Những sĩ tử khác cũng gật đầu, nói: “Thiệu sư huynh nói có lý, đúng là như vậy.”

Hiển nhiên vị Thiệu sư huynh này là người đứng đầu ở đây, các sĩ tử khác rất tin tưởng, khâm phục hắn ta.

Yến Thiên Quân vẫn đứng cạnh Uông Ấn. Khóe mắt y giật giật, y cũng biết Thiệu sư huynh này, nhưng thấy đốc chủ không có ý nhắc nhở Tôn Trường Uẩn thì cũng chỉ im lặng.

Tôn Trường Uẩn nhìn Thiệu sư huynh, thản nhiên nói: “Dù ta biết chuyện triều chính thì vì sao lại phải nói ra?”

Những sĩ tử khác nghe vậy thì tỏ ra không cam lòng, vị sĩ tử bị Tôn Trường Uẩn ngắt lời càng nóng nảy, lớn tiếng nói: “Sao ngươi có thể nói chuyện với Thiệu sư huynh như thế? Huynh ấy... huynh ấy là người đứng đầu thư viện Thanh Vân chúng ta.”

“Thư viện Thanh Vân thì sao?” Tôn Trường Uẩn vẫn lạnh lùng nói tiếp, hoàn toàn không nhìn Thiệu sư huynh kia lấy một cái.

Lần này, ngay cả Thiệu sư huynh cũng lạnh mặt.

Đột nhiên, có một giọng nói uy nghiêm cất lên từ đám đông: “Vị tiểu huynh đệ này thật ngông cuồng! Không biết lão phu có thể hỏi ngươi mấy câu không?”