Uông Xưởng Công

Chương 846: Chương 846MUỘI THÍCH HẮN TỪ TẬN ĐÁY LÒNG




“ANinh, muội và Uông đốc chủ… thế nào rồi?” Diệp Tự hỏi Diệp Tuy rồi nín thở chờ câu trả lời.

Trước khi Diệp Tuy vào cung, Diệp Tự đã nghĩ rất nhiều, nghĩ về những gì em gái của mình đã trải qua trong mấy năm nay, nghĩ đến Uông Ấn từ đầu chí cuối vẫn ở bên cạnh em gái mình.

Diệp Tự cũng nhớ tới ước hẹn năm năm ban đầu, nên đã hỏi vấn đề giống với ý của Diệp Hướng Ngu.

Diệp Tự nhìn em gái mình cười dịu dàng, ánh mắt sáng lấp lánh, trông càng diễm lệ động lòng người hơn trước kia, mỗi lời nói và hành động như đều toát ra sự ngọt ngào như có như không… Đây rõ ràng là đã nhiễm hơi thở của tình yêu.

Bên cạnh Diệp Tự có đề kỵ do Uông Ấn sắp xếp nên tất nhiên là hiểu rất rõ về tình hình của em gái mình: Bên cạnh Diệp Tuy vẫn luôn chỉ có Uông Ấn mà thôi.

Vậy hơi thở tình yêu trên người Diệp Tuy là bởi vì Uông Ấn sao?

Nhưng, Uông Ấn là hoạn quan.

Diệp Tự biết rằng bên nhau lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm, đặc biệt là người đã cùng nhau vượt qua rất nhiều sóng gió như Diệp Tuy và Uông Ấn. Song, tình yêu…

Diệp Tuy nhìn chị gái mình, thấy vẻ nghiêm túc của Diệp Tự thì nụ cười bên môi dần dần nhạt đi, sau đó liền cúi đầu xuống.

Diệp Tự thể hiện rõ ràng như thế, Diệp Tuy đương nhiên là biết chị gái của mình muốn hỏi điều gì.

Giữa Diệp Tuy nàng và Uông Ấn là như thế nào?

Xuất hiện trong tâm trí nàng lúc này là những gì nàng và Uông Ấn đã trải qua trong mấy năm nay.

Nàng không cố gắng ghi nhớ những trải nghiệm đó, nhưng chúng luôn khắc sâu trong lòng nàng.

Nàng nhớ lại quán trà Diệm Khê trong hẻm Bố Châu, Uông Ấn chậm rãi từ trong gió tuyết lất phất bay mà đi tới. Nàng nhớ khi bản thân cô đơn và tàn nhẫn với chính mình, Uông Ấn đã từ trên trời giáng xuống, nói với nàng rằng: “Gả cho ta đi!”

Nàng cũng nhớ rõ trong khung cảnh mùa xuân và tuyết rơi mùa đông trên đỉnh Xu Vân, Uông Ấn nắm tay nàng chầm chậm bước đi, cho nàng vô vàn ấm áp. Càng nhớ rõ hơn là thời gian chung sống trong viện Tư Lai, trong men rượu say, Uông Ấn đã không kìm lòng được…

Những điều này chỉ là một cái nháy mắt của những gì đã trải qua trong quá khứ, tựa như một con thuyền giữa biển cả mênh mông, còn rất nhiều rất nhiều điều giữa nàng và Uông Ấn.

Không biết bắt đầu từ khi nào mà nàng và Uông Ấn đã gắn bó chặt chẽ với nhau, hắn đã hòa tan vào trái tim nàng lúc nào mà nàng không hề nhận ra. Hai số mệnh đan xen với nhau, gắn bó máu thịt.

Giữa nàng và hắn chính là như vậy.

Những điều này hiện lên từng chút một trong đầu nàng, khiến trái tim nàng bị khuấy động không thể nào yên.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tự, tình cảm trong mắt nồng đậm và hừng hực như nham thạch nóng bỏng sắp phun trào.

Diệp Tự bỗng giật mình, đang muốn nói gì đó thì lại nghe thấy giọng nói của Diệp Tuy.

“Tỷ, muội thích đại nhân từ tận đáy lòng.” Diệp Tuy nói với giọng rất nhẹ nhàng, nhưng tình cảm trong mắt lại nồng đậm đến vô cùng.

Đây là lời nằm sâu nơi đáy lòng mà nàng chưa bao giờ nói ra, đây là tiếng lòng của bản thân mà nàng đã nhìn thấy rõ từ lâu.

Không biết tình cảm đã đến như thế nào? Không phải, giữa nàng và Uông Ấn không phải như vậy.

Có thể nhìn thấy được con đường giữa nàng và hắn, còn thấy rất rõ ràng.

Có lẽ, bắt đầu từ ngày đầu tiên Diệp Tuy sống lại, từ khoảnh khắc nhìn thấy Uông Ấn ở trường ngựa Thiên Ân thì hắn đã khắc dấu vết trong tim nàng. Theo thời gian, vết khắc đó càng ngày càng sâu, mãi mãi không xóa đi được.

Nàng làm trái ý trời mà sống lại, mang theo ký ức của kiếp trước cùng với linh hồn hoàn toàn xa lạ với kiếp này. Chỉ có hắn là có thể nhìn thấy sự đặc biệt của linh hồn này và vẫn luôn ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng từng li từng tí…

Hắn là ngọn nến trong đêm tối, là mặt trời ban ngày, là người duy nhất, là người trong lòng nàng.

Bởi vì có hắn, đời này nàng sống lại mới dần dần được viên mãn, nếu không có hắn… nàng đã không thể tưởng tượng được những ngày tháng không có hắn.

Nàng và hắn thân mật hơn bất cứ ai, không chỉ tâm hồn mà cả thể xác, họ chính là đôi vợ chồng thân thiết nhất thế gian.

Nàng chăm chú nhìn Diệp Tự, nụ cười bên môi thật sâu, nhưng nước mắt lại trào ra.

Diệp Tự thoáng sửng sốt, hơi mấp máy môi nhưng lại không nói được thành lời.

Trước khi còn chưa nghĩ ra bản thân muốn nói gì, Diệp Tự đã đứng lên đi tới bên cạnh Diệp Tuy, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, giống như mỗi lần an ủi em gái của mình khi còn nhỏ.

“A Ninh, đừng khóc, đừng khóc…” Diệp Tự nói, cổ họng dần dần nghèn nghẹn.

Nàng hỏi như vậy đương nhiên là đã nhận thấy điều gì đó, nhưng vẫn không ngờ A Ninh sẽ nói như thế.

Thích một người từ tận đáy lòng, đây vốn dĩ là tình cảm tốt đẹp nhất thế gian. A Ninh có thể có được tình cảm này, Diệp Tự vốn nên vui mừng mới phải. Nhưng Diệp Tự quả thật không vui nổi, chỉ cảm thấy đau lòng khôn tả.

“A Ninh…”

A Ninh thẳng thắn, không để lại bất cứ đường lui nào như vậy, nàng còn nói gì được đây?

Chuyện tình cảm xưa nay luôn khó diễn tả bằng lời, nhất là người như A Ninh và Uông Ấn thì lại càng không thể nói ra.

Bất cứ tình cảm nào đều là xuất phát từ tinh thần, tuy nhiên chỉ có tình cảm yêu thích, chỉ có tình yêu vợ chồng thì không như vậy, mà còn phải có quan hệ xác thịt.

Con người ta sống trên đời ít nhiều đều sẽ có người tương hợp về tâm hồn, hoặc do cảm giác, hoặc vì lí do gì đó, nhưng chỉ có những người tương hợp về tâm hồn và hòa hợp về thể xác mới là tình yêu, mới là vợ chồng.

A Ninh thông minh như thế, sao lại không biết những điều này?

Giờ phút này, ngoài cõi lòng đầy đau xót ra, Diệp Tự còn có nỗi bất đắc dĩ sâu sắc.

Dù nàng là Thuần phi cao quý, có hoàng tử bên cạnh, nhưng vẫn bó tay với tình huống trước mắt.

Dù Uông Ấn đã được tái nhậm chức, có quyền cao chức trọng nhưng vẫn không thay đổi được sự thật hắn là hoạn quan.

Thân là người làm chị, lại là người vẫn luôn được Uông Ấn chiếu cố, Diệp Tự không nói được gì.

Diệp Tuy lau nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tự, đôi mắt phượng càng long lanh hơn bởi hoen nước mắt: “Tỷ, tỷ đừng hiểu lầm muội, muội đang rất hạnh phúc.”

Vui mừng đến độ phát khóc, giống như sau khi lặn lội đường xa, cuối cùng đã nhìn thấy điều trong giấc mơ của mình.