Uông Xưởng Công

Chương 841: Chương 841 KHÓ NÓI RA




Uông Ấn ôm chặt lấy Diệp Tuy, dường như muốn khảm nàng vào trong ngực giống như tối qua vậy.

Tối qua hắn say rượu, khó mà kiểm soát được hành động của bản thân. Bây giờ hắn rất tỉnh táo, nhưng cũng không kiểm soát được chính mình. Mà hắn cũng không muốn kiểm soát bản thân.

Giờ phút này, việc hắn muốn làm là ôm lấy cô gái nhỏ, muốn cho nàng biết sự phấn khích của hắn, muốn để nàng biết cơ thể hắn đã có phản ứng…

Thế nhưng, nhớ lại cảnh trong bồn tắm hôm nay, nghĩ đến thời gian “duy trì” chưa đầy nửa khắc, nghĩ đến việc vẫn chưa giải được hoàn toàn chất độc trong người, hắn lại nuốt xuống những lời nói đã đến bên miệng.

Nên nói thế nào với nàng đây? Nói giống như những gì hắn đã nói với Chu thái y và Mộc đại phu sao?

Hắn nghe thấy tiếng trái tim mình đập “thình thịch”, dường như sắp nhảy ra ngoài, bèn vô thức siết chặt cánh tay, chậm rãi nói: “Cô gái nhỏ…”

Hắn chỉ gọi một câu như vậy thì dừng lại, nhưng hơi thở càng lúc càng gấp, như thể đang phải chịu đựng sự giằng xé nào đó.

Khuôn mặt của Diệp Tuy dán vào lồng ngực của Uông Ấn, nàng cảm thấy hai má nóng không thể tả, chỉ nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng bên tai. Là tiếng tim đập của Uông Ấn, cũng là tiếng trái tim của nàng, cả hai hòa vào nhau, khó để phân biệt là của ai, nhưng đều có sự phấn khích.

Ba chữ “cô gái nhỏ” lại vang lên trên đỉnh đầu nàng rồi giọng nói đột ngột im bặt, giội vào trong lòng nàng.

Đương nhiên là nàng nghe ra được sự lưỡng lữ và đấu tranh trong giọng nói của Uông Ấn. Tại sao hắn lại như thế?

Diệp Tuy ổn định hơi thở của mình, khẽ giãy ra mấy lần, cuối cùng kéo dãn khoảng cách chừng một bàn tay với Uông Ấn, ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: “Đại nhân, chàng sao vậy? Có điều gì không thể nói với thiếp sao?”

Nếu không thể nói với nàng, vì sao hắn lại ôm nàng chặt thế này? Chuyện có liên quan đến nàng sao? Từ trước đến nay, Uông Ấn sẽ không giấu giếm nàng những chuyện có liên quan đến nàng…

Trong nháy mắt, đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu nàng, khiến khuôn mặt nàng bớt nóng, thần sắc cũng dần dần trở nên nghiêm túc.

Uông Ấn cúi đầu xuống nhìn nàng không chớp mắt, nhìn vẻ mặt nàng dần trở nên nặng nề, trái tim hắn giống như bị thứ gì đó đâm một cái, vô cùng khó chịu.

Hắn lại siết chặt vòng tay lần nữa, chống cằm lên đỉnh đầu nàng, hơi cụp mắt, nói năng không được lưu loát: “Cô gái nhỏ, bổn tọa…”

Diệp Tuy áp tay lên lồng ngực Uông Ấn, cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng của hắn, cũng cảm nhận hơi thở hiếm khi hỗn loạn của hắn, tiếp lời hắn: “Đại nhân?”

Rốt cuộc hắn muốn nói gì với nàng? Sao lại chần chừ, đấu tranh như vậy?

Uông Ấn nhắm mắt lại, cánh tay mấy lần nới lỏng rồi lại ôm chặt lấy nàng, đang định mở miệng nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc”. Ngay sau đó là tiếng của Đường Ngọc bẩm báo ở bên ngoài cửa: “Xưởng công, hoàng thượng cho triệu ngài vào cung gấp!”

Khoảnh khắc tiếng đập cửa vang lên, Uông Ấn và Diệp Tuy liền tách ra, trong lòng rối bời.

Uông Ấn dời ánh mắt khỏi Diệp Tuy, nghiêng người nhìn về phía cửa, thản nhiên nói: “Cô gái nhỏ, hoàng thượng cho gọi, bổn tọa vào cung trước đã!”

Dứt lời, hắn không đợi nàng đáp lại đã sải bước đi ra ngoài.

Diệp Tuy nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của Uông Ấn, đôi mắt phượng híp lại.

Vừa rồi khi nghe thấy có tiếng gõ cửa, mặc dù hắn đã cố che giấu nhưng nàng vẫn nhận ra: Dường như hắn đã thở phào nhẹ nhõm?

Uông Ấn gần như gấp gáp rời khỏi phòng, rất có cảm giác đang chạy trối chết.

Vì sao lại như vậy? Hắn vốn muốn nói gì với nàng?

Nàng không biết hắn muốn nói gì, nhưng điều duy nhất nàng có thể chắc chắn là: Tuy rằng tiếng gõ cửa bên ngoài đã cắt ngang bọn họ, nhưng hắn lại rất vui vẻ bị quấy rầy…

Uông Ấn hẳn là vẫn chưa nghĩ xong, chưa quyết định nói ra, vì thế mới chần chừ, thậm chí rời đi một cách bối rối như vậy.

Cuối cùng hắn còn không dám nhìn nàng…

Đây không phải là tác phong của hắn, hắn sẽ không lúng túng né tránh nàng thế này, trừ khi…

Diệp Tuy nghĩ đến một khả năng, bèn hỏi Triệu Tam Nương ở bên cạnh: “Tam Nương, hôm nay ở Hạ Nhật Trai có gì khác thường không?”

Nhiều khi nàng và Uông Ấn đều bận rộn với công việc riêng của mình, khi nàng nghiên cứu và điều chế thuốc giải thì Uông Ấn sẽ xử lí công việc trong Hạ Nhật Trai. Nàng sẽ không hỏi hắn đã gặp ai, xử lí công việc gì.

Nhưng hiện giờ, biểu hiện của hắn quá khác thường, nàng không thể không hỏi tới.

“Bẩm phu nhân, xưởng công cho gọi Chu thái y và Mộc đại phu đến Hạ Nhật Trai. Những chuyện còn lại thì không rõ.” Triệu Tam Nương liền đáp.

Diệp Tuy gật đầu, nghĩ thầm quả nhiên là như vậy.

Uông Ấn né tránh nàng, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là việc này liên quan đến tình hình cơ thể của hắn.

Giống như tối hôm qua, sau khi Uông Ấn không kìm lòng được, buổi sáng khi thức dậy sẽ luôn có vẻ mặt hơi khác thường đối với nàng.

Kể từ khi bắt đầu nghiên cứu điều chế giải được, theo yêu cầu của Uông Ấn, nàng sẽ không tham gia vào những việc như tình hình cụ thể của việc dùng thuốc và việc cơ thể hắn có sự thay đổi.

Nàng hiểu ý của hắn, chính bởi vì họ là vợ chồng nên hắn không muốn để lộ tình trạng bất lực, không hề có chút tôn nghiêm nào trước mặt nàng. Nàng cũng cố hết sức tránh điều này.

Là vợ chồng thân thiết nhất mới càng hiểu, càng thương xót nhau hơn.

Nàng nhớ lại sự kìm lòng không đặng của hắn tối qua và ban nãy, lại nghĩ đến việc hắn đã có sự đột phá về võ công và suy đoán có phải cơ thể hắn đã có sự biến đổi hay không?

Nếu vậy thì có thể giải thích được vẻ muốn nói lại thôi, sự do dự bồn chồn thậm chí là trốn tránh của hắn.

Về tình trạng cơ thể của Uông Ấn, tất nhiên là hai người họ đều cố duy trì vẻ bình thường, nhưng khó tránh khỏi sẽ hơi xấu hổ.

Lúc này, Diệp Tuy không ngờ sở dĩ Uông Ấn có biểu hiện như vậy là bởi vì thuốc giải đã có tác dụng.

Dưới sự che giấu có chủ ý của Uông Ấn, những người biết chuyện này cũng không thể để lộ ra ngoài.

Nàng chỉ nghĩ là Uông Ấn không kìm lòng được, giống như mấy lần ngượng ngùng trong quá khứ.

Nghĩ vậy, nàng cảm thấy thư thái, ngay sau đó nhớ đến việc hoàng thượng cho triệu Uông Ấn vào cung gấp.