Uông Xưởng Công

Chương 836: Chương 836LUYỆN KIẾM TRONG MƯA




Uông Ấn chăm chú nhìn Diệp Tuy, hơi thở đột nhiên trở nên dồn dập, trong lòng tựa như bừng lên ngọn lửa rừng rực.

Hắn không kịp nghĩ ngợi gì, hành động đã nhanh hơn lí trí, lập tức ôm chặt lấy Diệp Tuy, đôi môi dán chính xác lên môi nàng.

Trong khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, một cảm giác kỳ diệu mà mềm mại xuất hiện trong tim Uông Ấn, dường như ngọn lửa trong tim đã có lối thoát.

Cảm giác này quá tốt đẹp và thoải mái, hắn khẽ nhắm mắt lại, tham lam mút lấy đôi môi nàng theo bản năng. Nhưng hắn cảm thấy còn chưa đủ, còn muốn nhiều hơn. Thế là lưỡi hắn quấn lấy lưỡi nàng, trong lòng hắn có niềm vui sướng không nói thành lời.

Tiếng môi lưỡi quấn quýt vang lên trong phòng, khuôn mặt Diệp Tuy theo đó mà đỏ lựng như sắp nhỏ máu, mang theo vẻ kiều diễm khôn tả.

Vừa rồi Diệp Tuy hôn lên mu bàn tay Uông Ấn chỉ là hành động vô thức, ngay đến bản thân nàng cũng không dám tin mình lại làm như vậy.

Giây phút Uông Ấn ôm chặt lấy nàng, trái tim nàng nhảy lên, hơi thở cũng không ổn định theo.

Rõ ràng là nàng không uống rượu, nhưng hơi thở của Uông Ấn bao phủ lấy nàng khiến nàng cũng bị say, cảm thấy cả người đều mềm nhũn không còn sức lực. Khi môi hắn chạm vào môi nàng, đầu óc nàng lơ mơ, như thể càng say hơn.

Đôi môi anh đào của nàng hé mở, đón môi lưỡi của hắn. Hai người hôn nhau say đắm, giống như đang thưởng thức rượu ngon thơm ngọt, sau đó trao đổi cho nhau thứ cảm giác tốt đẹp này.

Đôi mắt nàng không biết đã nhắm lại từ lúc nào, chỉ cảm nhận được môi lưỡi dịu dàng, hơi thở nóng bỏng và động tác kịch liệt hận không thể nuốt nàng vào bụng của hắn.

Trong lúc mơ màng, nàng cảm thấy bản thân được bế lên, sau đó được đặt nhẹ nhàng xuống giường. Môi hắn không rời khỏi môi nàng một giây nào, vẫn lưu luyến với môi lưỡi của nàng.

Tiếng thở dốc của hắn vang lên trong tim nàng, khiến trái tim nàng đập dữ dội, hòa nhịp cùng hắn.

Giữa lúc ý thức lộn xộn, nàng cảm thấy môi lưỡi của hắn rời khỏi môi nàng, hôn dọc xuống cằm nàng, dừng lại trên cổ nàng. Hắn hôn ngấu nghiến, thỉnh thoảng cắn nhẹ một cái khiến cơ thể nàng xuất hiện từng đợt tê dại, không kìm nén được mở thở hổn hển.

Nàng giơ tay lên áp vào lồng ngực của Uông Ấn, không biết là muốn đẩy hắn ra hay muốn chạm vào hắn, giọng nói ngắt quãng: “Đại nhân… đại nhân… thiếp, thiếp…”

Cho đến khi mở miệng nàng mới phát hiện ra giọng nói của mình êm ái đến thế, dường như có thể mê hoặc lòng người vậy.

Nghe thấy tiếng gọi của nàng, hơi thở của Uông Ấn càng thêm nặng nề, động tác càng thêm cuồng nhiệt. Hắn mút mạnh lên cần cổ của Diệp Tuy, gần như muốn vò cả người nàng vào trong lồng ngực hắn.

Diệp Tuy dường như có cảm giác bản thân đang đi trong mưa gió, rõ ràng là mưa to gió lớn nhưng kỳ lạ là lại có cảm giác yên ổn không lời nào diễn tả.

Ngay sau đó, tất cả mưa gió tròng trành này đột nhiên dừng lại, trời tạnh mưa, chỉ có trái tim đang nhảy lên kịch liệt của hai người.

Uông Ấn dừng mọi hành động. Hắn đã mở mắt ra, dựa vào vai Diệp Tuy thở hồng hộc, thân thể cong lại thành độ cong kỳ lạ, đang cố gắng kìm nén bản thân.

Hắn đã say, đã làm chuyện khát khao nhất trong lòng mình khi tâm trí rối bời, nhưng hắn vẫn chưa say hoàn toàn… Vì vậy hắn đã dừng lại tất cả động tác.

Ngoại trừ tiếng thở dốc của hắn và tiếng hít thở yêu kiều của nàng ra, nhất thời không nghe thấy âm thanh nào khác ở trong phòng.

Uông Ấn cảm thấy trái tim mình quả là sắp nhảy ra ngoài lồng ngực. Hắn gần như không kiểm soát nổi chính bản thân, chỉ cố gắng kìm nén, dùng hết sức để ngẩng đầu lên, hòng cách xa Diệp Tuy một chút.

Không được, hiện tại không được…

Hắn đang định nói gì đó với nàng, nhưng lại há hốc miệng, nghẹn lời ngay tức thì.

Đập vào mắt hắn là da thịt mịn màng trắng nõn. Không đúng, là da thịt trắng hồng mang theo sự cám dỗ trí mạng, thu hút tất cả tâm trí của hắn.

Hóa ra, không biết hắn đã cởi bỏ y phục của nàng từ lúc nào.

Hắn đã không nói ra được nguyên nhân là do say rượu, là do ý loạn tình mê hay vì điều gì khác, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt quá kích thích, hắn hoàn toàn không chịu nổi.

Rõ ràng là hắn mượn rượu giải sầu, nhưng lại làm ra hành động như vậy. Tuy nhiên, giờ phút này hắn không cảm thấy phiền muộn và hối hận, mà chỉ có sự phấn khích mãnh liệt và nỗi lòng không kìm nén được.

Uông Ấn thở dốc, khép lại y phục cho Diệp Tuy, chống tay nâng cơ thể mình lên, để bản thân rời khỏi giường, hổn hển nói: “Cô gái nhỏ, ta…”

Hắn chưa nói hết câu đã loạng choạng lao ra khỏi phòng, khiến các ám vệ vẫn luôn canh giữ ở viện Tư Lai giật mình.

Thấy Uông Ấn bước đi nghiêng ngả, Trịnh Thất và Vương Bạch lập tức xuất hiện, muốn đỡ hắn nhưng đã hắn vung hay tay ra. Trịnh Thất và Vương Bạch mất kiểm soát liền văng ra xa mấy bước.

Các ám vệ còn lại vẫn đang kinh ngạc thì nghe thấy Uông Ấn hô to: “Mang kiếm ra đây!”

Nhóm ám vệ Trịnh Thất và Vương Bạch còn chưa kịp có phản ứng thì Phong bá ở trên nóc nhà đã ném ném thanh kiếm của mình tới.

Các ám vệ căn bản là không nhìn rõ động tác của Uông Ấn. Khi bọn họ lấy lại tinh thần, vừa nhìn đã thấy xưởng công của bọn họ bắt đầu múa kiếm trong sân.

Lúc này đã là nửa đêm, mưa thu rả rích, người Uông Ấn đầy mùi rượu, y phục không chỉnh tề, cứ như vậy lảo đảo múa kiếm trong mưa.

Thân hình hắn liêu xiêu, kiếm thuật lộn xộn, động tác nhanh đến mức không thể nhìn rõ. Các ám vệ không ngừng lùi về phía sau để tránh kiếm khí mạnh mẽ điên cuồng kia, đồng thời lấy làm vô cùng kinh hãi.

Đã rất lâu rồi bọn họ chưa thấy xưởng công luyện võ. Cho đến tận bây giờ, bọn họ mới giật mình nhận ra võ nghệ của xưởng công đã tiến thêm một bậc. Bọn họ hoàn toàn không có sức chống đỡ với những kiếm khí kiểu này.

Đây là đường kiếm mà xưởng công sáng tạo ra khi say hay khi tỉnh táo?

Có bao nhiêu người ở Đại An có thể cản được những kiếm khí này của xưởng công?

Các ám vệ thậm chí còn đang nghĩ rằng, dù binh sĩ của một Vệ đến đây bao vây tấn công, xưởng công cũng có thể thoát ra an toàn.

Phong bá nhảy xuống khỏi nóc nhà, đứng sóng vai cùng Niên bá, hai người đều nhìn Uông Ấn không chớp mắt, tay kẹp một đồng tiền xu, ở trong tư thế bắn ra đồng xu bất cứ lúc nào.

Võ công và kinh nghiệm của hai người họ đều vượt xa các ám vệ, đương nhiên có thể nhìn ra được lúc này tâm trạng của Uông Ấn đang bất ổn, nội lực rối loạn, may mà có thể giải phóng nội lực ra ngoài thông qua kiếm khí, khiến nội lực không bị dồn nén nổ tung.

Hôm nay xưởng công quá đau buồn nên mượn rượu giải sầu, chắc chắn là trong lòng đã phải chịu một cú sốc lớn, nếu không sẽ không như vậy…

Đúng vào lúc này, Uông Ấn dừng lại, thanh kiếm trong tay rơi đánh keng xuống mặt đất. Hắn nôn ra một ngụm máu tươi rồi ngã thẳng xuống đất.