Vua không nói chơi, nếu Vĩnh Chiêu Đế đã nói Uông Ấn phải chịu thiệt thòi thì Uông Ấn chỉ có thể là chịu thiệt thòi. Chỉ cần dùng ba chữ “chịu thiệt thòi” là có thể xóa bỏ thời gian nửa năm bị cách chức, bị giam lỏng này.
Trên thực tế, trong lòng Vĩnh Chiêu Đế nói như vậy đã là sự đón tiếp cực kì nồng hậu đối với Uông Ấn. Uông Ấn được tái nhậm chức, dĩ nhiên nên biết ơn ân đức của đế vương.
Động tác khom người của Uông Ấn cùng vẻ sa sút của hắn đều khiến Vĩnh Chiêu Đế cảm thấy hết sức hài lòng.
Bất kể Uông Ấn lợi hại như thế nào thì vận mệnh con đường làm quan của hắn đều nằm trong tay ông ta.
Ông ta đã có thể cách chức Uông Ấn thì đương nhiên cũng có thể cho hắn tái nhậm chức, nếu đã cho hắn tái nhậm chức thì cũng có thể cách chức hắn lần nữa.
Uông Ấn của bây giờ chỉ là một viên quan được tái nhậm chức, chắc hẳn tự hắn cũng nên thấy rõ thân phận và vị trí của bản thân.
Uông Ấn cúi đầu xuống, trả lời với giọng điệu nghe ra rất cung kính: “Hoàng thượng, có thể gặp hoàng thượng lần nữa, đây chính là vinh hạnh lớn lao của thần. Thần nguyện thịt nát xương tan vì hoàng thượng, đến chết mới thôi.”
Như đã nói trước đây, mặc dù Uông Ấn đã quen kiệm lời nhưng rất biết cách nói chuyện. Những câu bày tỏ lòng trung thành với hoàng thượng thế này, dĩ nhiên là hắn nói rất hay.
Vĩnh Chiêu Đế gật đầu, lại cảm thấy hài lòng với sự thức thời của Uông Ấn.
Vua tôi hai người đều rất rõ lí do vì sao lại có ý chỉ tái nhậm chức đó.
Vĩnh Chiêu Đế bị tình thế ép buộc, không thể không cất nhắc một thế lực khác để hạn chế thế lực của Vi hoàng hậu. Ông ta cũng sợ rằng Nghi Loan Vệ mà bản thân đang coi trọng hiện nay sẽ trở thành một Đề Xưởng khác.
Vĩnh Chiêu Đế ngẫm nghĩ rất lâu, nghĩ đi lại vẫn cảm thấy cho Uông Ấn tái nhậm chức là cách tốt nhất, bớt lo nhất.
Bất luận như thế nào thì ông ta cũng phải cân bằng các thế lực trong triều, còn Uông Ấn là sự lựa chọn phù hợp nhất.
Tất nhiên, những lời của Trưởng công chúa Trịnh Vi đã nói khi vào cung lần trước đã gợi ý cho ông ta.
Sau khi Trịnh Vi rời đi, ông ta ngẫm đi ngẫm lại những lời nói đó và cảm thấy rất có lí.
Nếu ông ta đã có thể dễ dàng cách chức và giam lỏng Uông Ấn thì giết một người như Uông Ấn có khó gì?
Tuy nhiên, muốn dùng người này và còn phải tận dụng triệt để thì không hề dễ.
Ông ta biết rất rõ bản lĩnh của Uông Ấn. Nếu sử dụng tốt, đây chính là lưỡi đao vô cùng sắc bén, có thể giải quyết rất nhiều vấn đề khó khăn cho ông ta.
Dùng Uông Ấn như thế nào? Dùng sao cho tốt? Đó chính là những điều gần đây Vĩnh Chiêu Đế vẫn luôn suy nghĩ.
Nếu không phải việc vận chuyển bằng đường thủy của đạo Giang Nam xảy ra vấn đề, nếu không phải có quan viên dâng tấu xin phế bỏ thái tử thì ông ta còn chưa nhận ra được thế lực của hoàng hậu đã lớn mạnh đến mức không thể trấn áp được như vậy.
Hoàng hậu và Uông Ấn xưa nay bất hòa, còn có một Thuần phi cũng đã sinh được hoàng tử ở giữa, lại còn một Đề Xưởng đang bị hoàng hậu từng bước chiếm đoạt, nên Uông Ấn chính là thanh đao sắc để đối phó với hoàng hậu.
Vì thế cuộc của Đại An, vì danh vọng của hoàng gia, ông ta không thể phế bỏ hoàng hậu, nhưng vẫn có thể đối phó với bà ta.
Do đó, Uống Ấn mới có thể tái nhậm chức.
Nửa năm qua, ông ta vẫn luôn cho người theo dõi phủ nhà họ Uông. Tuy nhiên Uông Ấn vẫn giả vờ ngu ngơ, còn âm thầm giết rất nhiều người theo dõi, khiến ông ta tức giận mà không có chỗ trút.
Mặc dù vậy, những ám vệ canh chừng Uông Ấn từ xa vẫn dò la được không ít tin tức. Quan trọng hơn cả là phủ nhà họ Uông cực kì yên bình, không ai dám bước vào.
Tuy rằng ông ta không tống Uông Ấn vào ngục, nhưng việc ra lệnh giam lỏng hắn là đã chặt đứt đôi cánh của hắn.
Phủ nhà họ Uông rất yên ắng, Uông Ấn cũng im lặng không một tiếng động, trông như hắn đã chấp nhận thực tế này, càng không làm những chuyện giãy giụa phí công gì đó.
Bây giờ Uông Ấn vội vã vào cung có phải để thể hiện sự trung thành không?
Cho dù Uông Ấn không đến vì lí do đó thì ông ta cũng có cách khiến hắn hiểu rằng hẳn chỉ có một lựa chọn là trung thành hết mực để báo đáp đế vương, đến khi đầu rơi máu chảy.
Vĩnh Chiêu Đế liếc nhìn Uông Ấn một cái thật sâu, sắc mặt trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Trẫm để khanh đảm nhiệm chức đốc chủ Đề Xưởng lần nữa, khanh biết nguyên nhân ở đây là gì chứ?”
Cũng vẫn là đốc chủ Đề Xưởng, nhưng đốc chủ của hiện tại đã hoàn toàn khác hẳn đốc chủ của trước kia.
Đề Xưởng trong quá khứ như mặt trời ban trưa, mọi người trong triều đều e sợ. Mặc dù Đề Xưởng hiện nay vẫn là một thế lực khổng lồ nhưng đã không có tác dụng trấn áp như Nghi Loan Vệ và các thế lực khác, mà giống như một con hổ không răng.
Hổ không răng tuy không thể ăn thịt người, nhưng tấm da hổ thì vẫn còn, vẫn có thể dùng để dọa người khác.
Trước kia, ông ta tin tưởng Uông Ấn, có thể chấp nhận việc hắn nắm giữ quyền cao chức trọng, có thể khoan nhượng với việc hắn khiến triều đình khiếp sợ… Nhưng bây giờ Uông Ấn chỉ có thể làm một con hổ không răng, dùng để gầm thét đối với các thế lực khác.
Nếu Uông Ấn không hiểu điều đó thì cũng không cần phải làm chức đốc chủ này nữa.
Tất nhiên là Uông Ấn hiểu rõ điều này, bèn cung kính đáp: “Bẩm hoàng thượng, thần hiểu ý của hoàng thượng. Thần sẽ trở thành lưỡi đao sắc của hoàng thượng.”
Vĩnh Chiêu Đế gật đầu, Uông Ấn đã nói như vậy thì ông ta cứ nghe vậy đi.
Hiện tại nói gì cũng không thể chính xác, biểu hiện cụ thể tiếp theo mới là quan trọng. Uông Ấn làm như thế nào, ông ta sẽ nhìn thấy rất rõ, hắn đừng hòng lừa gạt.
“Nếu vậy thì đi làm đi, để trẫm nhìn thấy tác dụng của khanh, để trẫm biết rằng ý chỉ tái nhậm chức này đáng giá.” Vĩnh Chiêu Đế nói, định kết thúc cuộc gặp mặt lần này giữa hai người.
Không ngờ Uông Ấn không cáo lui thuận theo ý ông ta mà nhắc đến Trưởng công chúa Trịnh Vi.
Hắn nói: “Hoàng thượng, thần nghe nói Trưởng công chúa điện hạ đã từ trần. Thần cả gan cầu xin hoàng thượng cho phép thần đi đưa tang Trưởng công chúa.”
“Vì sao?” Vĩnh Chiêu Đế hỏi hắn.
Trưởng công chúa đã mất, bà còn là con dâu của phủ Định Quốc Công nên dĩ nhiên sẽ có rất nhiều quần thần đến tiễn đưa linh cữu. Nhưng Uông Ấn chủ động đề nghị đến đưa tang bà, điều này hơi bất thường.
Uông Ấn đáp: “Hoàng thượng, Trưởng công chúa có địa vị tôn quý, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều quan viên đến đưa linh cữu. Thần đã được tái nhậm chức, đây chính là cơ hội tốt nhất để thể hiện. Thanh đao sắc luôn phải tỏa sáng ở nơi đông người nhất. Xin hoàng thượng cho phép!”
Dứt lời, hắn lặng lẽ cụp mắt, vẻ sa sút trên người càng thêm rõ ràng.
Đối với hoàng thượng, lí do của hắn đưa ra rất đường hoàng. Song, lí do thật sự thì chỉ có một: Hắn muốn đích thân đưa tang Trưởng công chúa, muốn đưa tiễn điện hạ đoạn đường cuối cùng.