Uông Xưởng Công

Chương 814




Trước khi vào cung, Bùi Đỉnh Thần và Thiệu Thế Thiện đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn không thể xác định là ai.

Thiệu Thế Thiện và Bùi Đỉnh Thần đều có người mà họ phỏng đoán trong lòng. Tuy nhiên, họ chỉ im lặng, không dám nói ra trước mặt đế vương.

Vĩnh Chiêu Đế liếc nhìn hai người họ, thấy họ vẫn không nói gì bèn hỏi lại lần nữa: “Các ái khanh, các khanh cho rằng có thể là ai?”

Bùi Đỉnh Thần liền đáp: “Hoàng thượng, thần cho rằng chuyện này quả thật xảy ra quá đột ngột, những mối liên quan trong đó lại phức tạp, rắc rối. Nay Chu thị đã chết, thần cho rằng trước hết nên điều tra từ cái chết của Chu thị. Về phần có phải có người đứng đằng sau, đổ mọi việc lên đầu thái tử hay không, hiện vẫn còn khó nói…”

Bùi Đỉnh Thần là Trung Thư Lệnh, ở bên cạnh hoàng thượng đã rất nhiều năm, vì thế cũng không hề sợ hãi khi nói ra những lời này.

Mọi chuyện rõ ràng là đang nhằm vào thái tử. Thật ra, hoàng thượng hỏi như vậy thì chắc hẳn trong lòng đế vương đã có đối tượng hoài nghi. Nhưng hoàng thượng có thể hoài nghi như thế, còn Bùi Đỉnh Thần thân là bề tôi lại hoàn toàn không thể nói ra miệng.

Quả thật không có nhiều người có bản lĩnh và còn muốn đối phó với thái tử. Bất luận là ai trong số những người này thì cũng không phải là người mà Bùi Đỉnh Thần có thể đắc tội được.

Thiệu Thế Thiện thoáng nhìn Bùi Đỉnh Thần, nghĩ bụng Bùi Đỉnh Thần nói năng thực sự khéo léo, thảo nào được hoàng thượng coi trọng như vậy. Thật ra Thiệu Thế Thiện cũng rất đồng ý với những lời nói của Bùi Đỉnh Thần.

Có điều, Thiệu Thế Thiện là cha vợ của Thập hoàng tử, bây giờ thật sự không tiện nói gì. Nếu được, Thiệu Thế Thiện thà không biết những chuyện này. Song ông ta còn là tả bộc xạ Thượng Thư, loại việc lớn của triều chính như vậy, tuyệt đối không thể thiếu ông ta. . Truyện Teen Hay

Vĩnh Chiêu Đế không hài lòng với cách nói của Bùi Đỉnh Thần, sắc mặt càng nặng nề hơn, lập tức nhìn sang Thiệu Thế Thiện và hỏi thẳng: “Gần đây phủ Thừa Ân Công có động tĩnh gì không?”

Nghe thấy đế vương hỏi vậy, Thiệu Thế Thiện thót tim, biết hoàng thượng đã nghi ngờ Hoàng hậu nương nương, thậm chí còn lười chẳng buồn dùng lời lẽ uyển chuyển vòng vo, có thể thấy được lửa giận trong lòng Vĩnh Chiêu Đế.

“Hoàng thượng, gần đây phủ Thừa Ân Công không có động tĩnh gì… ngoại trừ công khai khiển trách Dương Doãn Cung.” Thiệu Thế Thiện đáp.

Thiệu Thế Thiện cố ý nói ra điều này, đương nhiên là ngầm ám chỉ phe của Vi hoàng hậu không có ý định phế bỏ thái tử, còn chỉ mong sao vị trí của thái tử vô cùng vững chắc, tất nhiên cũng không có chuyện vu oan giá họa hiện nay.

“Có phải không…?” Vĩnh Chiêu Đế lạnh nhạt nói, âm cuối kéo dài khiến người ta run lên trong lòng.

Dĩ nhiên là Vĩnh Chiêu Đế hiểu ý của Thiệu Thế Thiện. Dù sao Thiệu Thế Thiện cũng là cha vợ của Thập hoàng tử, tình cảm có nghiêng về hoàng hậu cũng không thể chê trách được. Nhưng vào giờ phút này, Vĩnh Chiêu Đế lại cảm thấy những lời nói vừa rồi của Thiệu Thế Thiện rất chói tai.

Nếu có người bí mật nhúng tay vào việc vận chuyển bằng đường thủy của đạo Giang Nam, kéo thái tử liên lụy vào trong đó, thì ngoài phe cánh của Vi hoàng hậu ra, không ai có thể có bản lĩnh ấy.

Song, nghĩ lại thì ý của Thiệu Thế Thiện cũng đúng, việc phế bỏ thái tử vào thời điểm hiện tại không có bất cứ lợi ích gì với phe Vi hoàng hậu, vì sao bọn họ phải tốn sức làm những việc không có bất cứ lợi ích nào như thế?

Điều này cũng không hợp lí…

Trong một cung điện nào đó trong cung, sau khi nghe cung nữ bẩm báo xong, Huy phi với dung mạo xinh đẹp không kìm nén được mà sáng ngời hai mắt, khiến vẻ ngoài của bà ta càng thêm chói mắt.

“Lương đệ Chu thị của thái tử đã chết rồi? Thật sự quá tốt! Mau đi thông báo cho Phồn nhi và Mậu nhi, có thể đi làm chuyện tiếp theo rồi.” Huy phi sai bảo cung nữ, giọng điệu khó giấu được sự phấn khởi.

“Vâng thưa nương nương, nô tỳ lập tức đi thông báo cho hai vị điện hạ!” Cung nữ được tin tưởng đáp, sau đó liền đi làm việc.

Sau khi cung nữ đó rời đi, Huy phi khép hờ hai mắt suy tư hồi lâu, cuối cùng không kìm được mà nhếch khóe môi.

Bà ta không biết sau những chuyện này có thể thành công phế truất được thái tử hay không, nhưng bà ta biết đây là cơ hội nghìn năm có một. Quan trọng hơn là, cơ hội này được đưa đến tay bà ta, bà ta tuyệt đối sẽ không từ chối nó.

Cho dù sau chuyện này không phế được thái tử thì cũng phải tìm cách giành được phần có lợi cho hai con trai của bà ta.

Sau khi biết Chu thị đã chết, hai con trai của bà ta chắc chắn cũng hiểu được đây chính là cơ hội trời cho và nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này.

Lòng dân là điều quan trọng nhất, nhưng lại dễ lừa gạt nhất. Nếu thái tử đã mất đi lòng dân thì vị trí thái tử còn có thể giữ vững được sao? Bà ta sẽ tìm mọi cách kéo thái tử xuống!

Thái tử chiếm vị trí này đã quá lâu rồi, đã đến lúc phải nhường lại. Bà ta chờ đợi lâu như vậy, ẩn nhẫn ngủ đông nhiều năm qua, nay cuối cùng đã đợi được cơ hội. Cuối cùng, trời đã không phụ người có quyết tâm.

Đúng như Huy phi dự đoán, sau khi biết được động tĩnh của Đông cung, Ngũ hoàng tử Trịnh Phồn và Cửu hoàng tử Trịnh Mậu lập tức triệu tập thuộc hạ trong phủ của mình, đưa ra từng mệnh lệnh.

Họ lệnh cho các thuộc quan tìm mọi cách loan truyền tin tức này khắp Kinh Triệu, đồng thời nói cái chết của Chu thị thành “Đông cung bị hỏng việc nên đã giết người bịt miệng”, nhất định phải khiến uy tín của thái tử thất bại thảm hại.

Đã có dư âm của việc vận chuyển bằng đường thủy xảy ra vấn đề lúc trước, thật sự không hề khó khăn khi triển khai chuyện này.

Chỉ trong ba ngày, khắp đầu đường đến cuối chợ ở Kinh Triệu lại xuất hiện tin đồn về thái tử, hơn nữa còn xen lẫn cả những lời đồn ướt át và đẫm máu, khiến tất cả mọi người đều hăng hái tham gia bàn luận.

Nghe nói, sau khi những khuất tất trong việc vận chuyển bằng đường thủy bị bại lộ, lương đệ của thái tử chủ động san sẻ nỗi lo với thái tử, lấy cái chết để chấm dứt chuyện này…

Dân chúng không biết chân tướng sự việc là gì, bọn họ chỉ biết thái tử thật sự không phải người tốt, chẳng những làm tổn hại đến lợi ích của nước nhà, lại còn còn có thể giết chết người mình cưng chiều mà chẳng buồn chớp mắt.

Người như thế chính là loại tiểu nhân đặt lợi ích lên trên hết, là loại người mà rất nhiều người đều căm ghét nhất, coi thường nhất. Trong chốc lát, dân chúng bàn tán đến độ lòng đầy căm phẫn, ngay cả đầu cũng nóng lên, hoàn toàn quên mất việc thái tử là người mà bọn họ tuyệt đối không thể trêu vào.

So với dân thường thì đương nhiên là các quan viên nghĩ nhiều hơn.

Họ nghĩ rằng nếu ngai vàng được trao cho người kế vị như thế này thì tương lai của Đại An sẽ ra sao?