Hóa ra, khoản bạc mà Hộ Bộ phân bổ xuống hằng năm, về căn bản không được dùng cho việc nạo vét mở rộng đường sông, cũng hoàn toàn không được dùng cho việc thuê người áp tải bảo vệ lương thực.
Số tiền này cứ như vậy biến mất một cách không thể giải thích được ở Tư Vận Chuyển.
Chính bởi vì không có bạc để nạo vét khơi thông đường sông nên khúc sông Dương Châu mới tích đầy bùn đất, lòng sông nhô cao, ngày tháng trôi qua rốt cuộc mới làm gián đoạn việc vận chuyển bằng đường thủy.
Còn chuyện liên quan đến đám kẻ cướp trên sông, thật ra chỉ là nói quá lên, tình hình thực tế là lương thực, tơ lụa, những vật tư quý giá được vận chuyển bằng đường thủy đã bị quan viên của Tư Vận Chuyển giữ lại hơn một nửa, sau đó ăn chia với các nhà buôn lớn của đạo Giang Nam.
Chính bởi các nhà buôn lớn của đạo Giang Nam đã thu được lợi ích từ trong chuyện này, nên bọn họ đều che giấu sự thật.
Nếu không phải vấn đề lần này rất nghiêm trọng thì bọn họ vẫn sẽ tiếp tục như vậy.
Qua đủ loại điều tra có thể thấy là quan viên của Tư Vận Chuyển và các nhà buôn của đạo Giang Nam đã bắt tay với nhau, làm tổn hại lợi ích của quốc gia để tư lợi.
Bởi vì phủ nha quan trọng và tương đối độc lập như Tư Vận Chuyển có để xảy ra ổ tham nhũng cũng là lẽ bình thường, không khó để lí giải điều này. Nếu chuyện chỉ tới đây thì cũng không khác gì những vụ án tham ô khác.
Vấn đề là sau khi Ngự Sử Đài tiến hành điều tra thêm một bước đã phát hiện ra số bạc mà những quan viên của Tư Vận Chuyển và các nhà buôn đã tham ô kì thực không thuộc về bọn họ, mà đưa đến cho thái tử hòng góp công trợ giúp thái tử ngồi lên ngai vàng.
Đây là chân tướng mà nhóm người Trần Tựu Đạo và Thẩm Túy Sơn điều tra được tại đạo Giang Nam, và cũng là chủ đề mà các quan viên đang xôn xao bàn luận tại Kinh Triệu hiện giờ.
Khi tin tức này được truyền đến tai thái tử Trịnh Trọng, trong khoảnh khắc đó, hắn còn tưởng đây là một trò đùa.
Tiền bạc và những vật tư tham ô được từ việc vận chuyển bằng đường thủy thế mà lại được đưa đến cung điện của hắn, nhưng sao người trong cuộc là hắn lại hoàn toàn không biết có chuyện như vậy?
Thậm chí hắn còn cười nói với trưởng sử của mình: “Những người đó rõ thật là dùng mọi thủ đoạn để đối phó với bổn điện hạ, ngay cả chuyện không có thật như thế này mà cũng nghĩ ra được…”
Giọng nói của hắn dần dần chùng xuống, sắc mặt cũng trở nên nhợt nhạt, giọng điệu run rẩy: “Đây… đây không phải là tin đồn, mà là những gì Ngự Sử Đài thật sự đã điều tra ra được sao?”
Trông dáng vẻ trưởng sử của hắn như thấy núi sụp đất lở, không còn chỗ để ẩn nấp, sắp khóc đến nơi.
Đây… đây không phải là trò đùa mà là thật sự có chuyện như thế sao?
Trưởng sử gật đầu, giọng nói toát lên nỗi lo sợ rõ mồn một: “Điện hạ, đây đúng là chân tướng mà Ngự Sử Đài điều tra ra được, việc này đã truyền khắp Kinh Triệu, tất cả mọi người đều đã biết.”
“Nhưng bổn điện hạ hoàn toàn không biết Tiền Khả Kính, hoàn toàn không biết bất cứ điều gì về việc vận chuyển bằng đường thủy.” Trịnh Trọng vô thức bác bỏ, vẫn cảm thấy chuyện này hoang đường và khác thường.
Hắn biết việc vận chuyển bằng đường thủy có vấn đề, lúc trước còn lấy làm may mắn vì điều này khiến các quan viên trong triều tập trung hết sự chú ý vào đó, không còn ai nghĩ đến chuyện phế bỏ thái tử nữa.
Nào ngờ, việc vận chuyển bằng đường thủy lại liên quan đến hắn.
Tình huống này thật sự là đang ngồi yên trong nhà mà vẫn bị họa rơi trúng đầu, sao có thể như vậy?
Ánh mắt trưởng sử lóe lên vẻ do dự, cuối cùng vẫn bất chấp tất cả mà nói ra: “Điện hạ, lời đồn nói… nói rằng Tiền Khả Kính qua lại rất thân thiết với lương đệ của thái tử. Số bạc thu được từ việc vận chuyển bằng đường thủy được đưa tới tay lương đệ, lương đệ từng cam đoan rằng nhất định sẽ ghi công của bọn họ trong việc trợ giúp thái tử đăng cơ.”
Người hay để ý đều biết, hiện tại thái tử cưng chiều lương đệ Chu thị nhất, lời nói của Chu thị gần như đại diện cho thái độ của thái tử.
“Lương đệ? Nàng ấy không làm như vậy đâu, bổn điện hạ biết rất rõ nàng ấy là người như thế nào. Nàng ấy vẫn luôn là người đơn giản và hướng nội, sao có thể qua lại với Tiền Khả Kính cơ chứ? Chuyện này chắc chắn là sai rồi, chắc chắn là sai rồi.” Trịnh Trọng lắc đầu nói.
Hắn nghĩ đến dáng vẻ dịu dàng của Chu thị, hoàn toàn không tin rằng nàng ta có mối liên hệ với Tiền Khả Kính, càng không tin nàng ta sẽ nhận khoản bạc từ việc vận chuyển bằng đường thủy, nhất định là có sai sót trong chuyện này.
Không, không phải là sai sót, đây nhất định là có kẻ cố ý sắp đặt, đổ những việc này lên đầu nàng ta, mục đích là để đối phó với hắn.
“Thế nhưng điện hạ, bên ngoài đều đang nói như vậy, đây là những chuyện mà Ngự Sử Đài đã điều tra ra được…” Trưởng sử đáp, cho dù trong lòng không nỡ cũng quyết phải nói ra.
Trịnh Trọng vẫn lắc đầu, nói: “Không đâu, phụ hoàng cũng sẽ không tin những chuyện này. Sau vụ việc của Bình Hoài Thự, bổn điện hạ nào còn dám dính dáng đến bất cứ chuyện gì liên quan đến tiền bạc. Phụ hoàng nhất định biết rõ điều này.”
Đúng vào lúc này, một nội thị trong cung điện vội vàng tới bẩm báo, vẻ mặt cực kì hoảng sợ: “Điện hạ, điện hạ, không xong rồi, lương đệ… lương đệ đã tắt thở!”
Có lẽ nội thị đó quá hoảng loạn nên lời nói không giữ được chừng mực, gần như là hét lên rất to.
Tuy nhiên, tại thời điểm này đã không còn ai trách tội y về việc không đúng mực. Trịnh Trọng đứng phắt dậy, hai mắt mở to, tóm lấy tay nội thị đó, nói với giọng không thể tin được: “Ngươi nói cái gì? Lương đệ, nàng ấy… nàng ấy…”
Nội thị thở hổn hển, nhắc lại những lời vừa nói: “Điện hạ, lương đệ có chuyện rồi. Lương đệ đã tắt thở. Sau giờ nghỉ trưa, lương đệ không tỉnh lại nữa. Bây giờ bên trắc điện đang vô cùng hỗn loạn.”
Trịnh Trọng đờ đẫn buông tay ra, lập tức ngã ngồi xuống ghế.
Lương đệ đã chết rồi, Chu thị đã chết rồi… Nỗi bi thương trên mặt hắn còn chưa kịp tiêu tan thì đã bị bao trùm bởi sự sợ hãi càng sâu sắc hơn, môi hắn cũng run lên.
Trong kết quả điều tra của Ngự Sử Đài có nói rằng Tiền Khả Kính qua lại rất thân thiết với Chu thị, giờ Chu thị đã chết, đây là chết không còn người đối chứng!
Chu thị vừa chết, việc Đông cung có liên quan đến vấn đề vận chuyển bằng đường thủy chính là chuyện ván đã đóng thuyền!
Sao lại như vậy? Tại sao Chu thị lại chết?