Uông Xưởng Công

Chương 797




Tuy vẻ mặt Uông Ấn rất lãnh đạm, nhưng giọng điệu lại không cho phép xen vào.

“Đại nhân, thiếp…” Diệp Tuy vô thức nói, nàng muốn nói rằng nàng là thầy thuốc, chút sức lực mà nàng đóng góp có thể giúp ích cho kết quả. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy ánh mắt dường như ẩn chứa sự cầu khẩn của Uông Ấn, nàng bỗng ngừng lời.

Cầu khẩn… Uông Ấn chưa bao giờ có ánh mắt như thế này, hắn đang nghĩ gì?

Vì sao hắn không muốn nàng tham gia vào việc đó?

Lúc trước, nguyên nhân lớn nhất mà nàng học y thuật là bởi vì muốn giải độc cho hắn, hắn cũng hết sức tán thành. Về sau, nàng đi đến Đại Ung, đi đến Ô Di tìm kiếm manh mối về thuốc giải, hắn cũng cực kì phấn chấn trong lòng.

Vì sao đến bây giờ hắn lại không muốn để nàng tham gia vào việc đó?

Nàng nhất thời nghĩ mãi mà không hiểu, nhưng nàng biết Uông Ấn sẽ không vô cớ làm vậy, chắc chắn là có lí do nào đó.

Uông Ấn cụp mắt xuống, không nhìn Diệp Tuy nữa, chỉ nói: “Chu thái y, Mộc đại phu, làm phiền hai vị.”

Hắn biết đang cô gái nhỏ lấy làm khó hiểu trong lòng, nhưng hắn không muốn nàng nhìn thấy… dáng vẻ chật vật nhất trong đời hắn. Hắn không có cách nào chịu được dáng vẻ của nàng khi nhìn cơ thể hắn, lúc cơ thể hắn không yếu ớt không còn sức lực.

Hắn với nàng là vợ chồng trên danh nghĩa, là quan hệ thân thiết nhất trên thế gian. Cũng chính bởi điều này, hắn muốn giữ lại sự tôn nghiêm trước mặt nàng, không muốn để nàng nhìn thấy dáng vẻ đó của hắn…

Nàng có hiểu không?

Lúc ấy, Diệp Tuy nghĩ mãi mà không hiểu, nhưng sau khi về phòng, nàng liên tục nhớ lại ánh mắt cầu khẩn của Uông Ấn.

Cho đến khi Quý ma ma nói: “Phu nhân, phu nhân và lão gia trước sau vẫn chưa phải là vợ chồng thật sự, huống hồ lão gia lại như vậy. Lão gia không muốn để phu nhân tham gia chính là bởi lẽ đó.”

Kể từ sau khi Uông Ấn bị cách chức, ngoài những gia nhân cũ trong phủ quen gọi hắn là “xưởng công” ra, những gia nhân như Quý ma ma đã đổi sang gọi hắn là “lão gia”, tránh để người khác mượn cớ bắt bẻ.

Theo quan điểm của Quý ma ma, lí do Uông Ấn làm thế quả thật quá đơn giản: Không có một người chồng nào lại muốn để cho vợ của mình nhìn thấy tình cảnh như vậy thì phải?

Sở dĩ Diệp Tuy không nghĩ tới điều này là bởi vì nàng chuyên tâm nghĩ về thuốc giải độc, không để ý tới suy nghĩ trong lòng Uông Ấn mà thôi.

Nghe Quý ma ma nói hết câu, Diệp Tuy mới bừng tỉnh, sau đó liền rơi vào trầm tư.

Nàng và Uông Ấn khi thân mật nhất thì vẫn cách một tấm màn che ở giữa, từ đầu chí cuối vẫn chưa phải là vợ chồng thật sự…

Diệp Tuy hít một hơi thật sâu, đầu óc thông thoáng và thoải mái. Nàng gật đầu nói: “Nhũ mẫu, con biết rồi.”

Cùng lúc đó, Uông Ấn đang ngâm mình trong hồ tắm trong Hạ Nhật Trai, cả người toát ra sự sa sút tinh thần chưa từng có trong ngày thường.

Giọt nước từ trên mặt hắn lăn xuống, lăn qua những vết sẹo trên người hắn rồi nhỏ vào trong hồ tắm, tạo nên từng gợn sóng, giống như tâm trạng của hắn lúc này.

Khi biết mấy người Diệp Tuy đã nghiên cứu ra thuốc giải độc, Uông Ấn vô cùng phấn khởi trong lòng, như thể một người đã khát quá lâu, nay cuối cùng đã tìm được nước mát.

Với sự phấn chấn và lòng thành kính, hắn uống thuốc giải, sau đó lòng tràn đầy hy vọng, hy vọng thật sự giải được chất độc trong người.

Có lẽ là hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, cơ thể của hắn vẫn không có bất cứ sự thay đổi nào, không khác gì gần hai mươi năm trước, thuốc giải không có tác dụng, không giải được chất độc trong người hắn.

Tuy vẻ mặt hắn vẫn thờ ơ như cũ, nhưng trong lòng đã cuồn cuộn sóng, dường như khó mà đối mặt với Diệp Tuy. Vì thế, khi nghe Chu thái y đưa ra cách điều trị như vậy, hắn mới nói ra những lời đó.

Đương nhiên là hắn biết tấm lòng của Diệp Tuy, biết hy vọng của nàng. Có điều, hắn không thể ung dung như thường, càng không vượt qua được bản thân mình.

Kể từ khi bắt đầu dùng thử những dược liệu trên cơ thể, để thuận tiện cho việc trị liệu, hắn ở luôn trong Hạ Nhật Trai nên thời gian ở bên Diệp Tuy cũng ít đi, dường như có gì đó khang khác giữa hai người họ.

Mỗi lần Diệp Tuy muốn cất lời thì lại không biết nên nói gì khi nhìn thấy khuôn mặt bình thản của Uông Ấn.

Ngày nào chưa giải được chất độc trong người hắn, thì sự tế nhị không thể diễn tả bằng lời này sẽ luôn bị kẹt giữa hai người ngày đó.

Để sớm điều chế ra được thuốc giải thật sự, Diệp Tuy càng dành nhiều thời gian nghiên cứu đơn thuốc và dược liệu hơn. Uông Ấn hình như cũng rất bận rộn, đưa ra đủ loại mệnh mệnh ở trong Hạ Nhật Trai.

Thời tiết lạnh dần, nhưng bên trong phủ nhà họ Uông hoa tươi vẫn nở khắp mọi nơi, tỏa hương thơm mỗi khi đêm về. Song Uông Ấn không có tâm trạng ngắm hoa vào lúc này.

Hắn đứng trong đài Ấp Xuân, giống như đang nhìn cảnh đẹp trong vườn, nhưng ánh mắt lại rời rạc và trống rỗng, cả người mang theo cảm giác lạnh như băng.

Diệp Tuy nhìn bóng lưng của hắn từ phía xa, cũng lặng lẽ đứng đó không bước tới.

Nàng đứng ở đây đã lâu, Uông Ấn là người nhạy bén như vậy mà lại không phát hiện ra nàng, chứng tỏ tinh thần của hắn không tập trung, đang có nỗi lo lắng trong lòng.

Nàng nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn lưu luyến dời mắt khỏi hắn, sau đó quay người rời đi, tập trung tất cả tinh thần và sức lực vào đơn thuốc.

Không có nhiều người trong phủ nhà họ Uông biết chuyện Chu thái y và Mộc đại phu nghiên cứu, điều chế thuốc giải độc. Nhưng bọn họ đều cảm thấy bầu không khí trở nên vắng lặng, luôn bất giác nhìn về phía viện Tư Lai.

Ngày hôm đó, Diệp Tuy suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn đi gặp Uông Ấn và đưa ra một thỉnh cầu.