Uông Xưởng Công

Chương 784




Sau hơn bốn năm im ắng, tòa hoa trạch ở thành Tây cuối cùng đã có cảnh tượng náo nhiệt khác hẳn.

Chủ nhân của tòa hoa trạch đã trở về, giống như tiết đông rét đậm qua đi và mùa xuân đã đến, mang lại sức sống và niềm vui bất tận.

Từ mấy ngày trước, từ viện trước cho đến nội trạch của phủ nhà họ Uông đều tràn ngập bầu không khí rộn ràng.

Xưởng công đã về, phu nhân đã về!

Bất kể hiện giờ Uông Ấn đang ở trong tình cảnh nào thì đối với những người trong phủ nhà họ Uông mà nói, chỉ cần có thể đi theo xưởng công, mọi khó khăn đều không có gì đáng sợ.

Khi đến gần tòa hoa trạch, Tần Phưởng cùng các binh lính của phủ nhà Kinh Triệu liền dừng bước. Cái gọi là “hộ tống”, tới đây là được rồi.

Uông Ấn gật đầu, chắp tay với Tần Phưởng và nói: “Đã làm phiền đến Tần đại nhân!”

Hiện tại có quá nhiều ánh mắt đang nhìn vào hắn, Tần Phưởng đưa hắn đến đây là được, nếu hơn thì e rằng sẽ khiến người có ý đồ nói ra nói vào.

“Uông tướng quân khách sáo rồi! Vậy bổn quan đi trước, gặp lại Uông tướng quân sau.” Tần Phưởng cũng chắp tay đáp lời, sau đó nhanh chóng dẫn binh lính phủ nha rời đi.

Cánh cổng lớn của phủ nhà họ Uông đóng kín hơn bốn năm nay đã được mở ra, Thẩm Trực dẫn theo mọi người của phủ nhà họ Uông đứng trang nghiêm, cố kìm nén sự hân hoan trong lòng, chào đón Uông Ấn và Diệp Tuy trở về.

Uông Ấn đứng ở bên cạnh xe ngựa, vén rèm xe cho Diệp Tuy, nói khẽ: “Cô gái nhỏ, chúng ta đến nhà rồi!”

Thời gian dường như dừng lại ở phủ nhà họ Uông. Sau hơn bốn năm xa xách, nơi đây không khác gì lúc trước. Bên ngoài cảnh xuân đã tàn, hoa cỏ héo úa. Còn bên trong phủ nhà họ Uông vẫn là cảnh xuân tươi đẹp, trăm hoa đua nở. Một cánh cổng, một bức tường đã ngăn cách thành hai thế giới.

Đây là lần đầu tiên Diệp Hướng Ngu đến đây, nhìn thấy cảnh tượng muôn hoa khoe sắc khắp nơi thì ngây cả người.

Hắn từng nghe người khác nói về điều này, nhưng không ngờ khi tận mắt nhìn thấy những cảnh này lại rung động lòng người như vậy.

Diệp Hướng Ngu vô thức nhìn về phía Uông Ấn, quả thật không biết nên nói gì cho phải.

Uông tướng quân quá xa hoa lãng phí! Chẳng trách, chẳng trách…

Trong bốn, năm năm nay, không biết có bao nhiêu thế lực và ánh mắt âm thầm quan sát tòa hoa trạch ở thành Tây này. Nhưng kể từ sau khi Uông Ấn rời khỏi Kinh Triệu, cả tòa hoa trạch cũng rơi vào trầm lặng, không có một ai tới phủ nhà họ Uông trong vòng bốn năm qua. Diệp Hướng Ngu cũng vậy.

Không ngờ nơi đây lại phồn thịnh, tráng lệ đến thế.

Giống như Uông Ấn vẫn luôn ở tại nơi này vậy

Khoảnh khắc bước vào phủ nhà họ Uông, Diệp Tuy và Uông Ấn đều bỗng chốc thả lỏng cõi lòng, không kìm nén được ý cười nhàn nhạt trên mặt.

Diệp Tuy đưa mắt nhìn Uông Ấn, cười nói: “Đại nhân, chúng ta về đến nhà rồi!”

Qua bước chân vội vã của Uông Ấn là có thể thấy được tâm trạng của hắn lúc này cũng giống như nàng.

Không đợi hắn trả lời, nàng nhìn sang Diệp An Cố và Diệp Hướng Ngu đang đứng ở bên, lễ phép nói: “Nhị bá, ca, mọi người vào tiền viện nói chuyện với đại nhân, cháu về hậu viện thu dẹp chút…”

Nàng không ngờ vừa xuống xe ngựa đã có thể nhìn thấy bác Hai và anh trai mình, trong lòng đương nhiên là vô cùng vui sướng, cũng có vô số lời muốn nói.

Có điều, bọn họ vừa mới về đến phủ nhà, thực sự nói gì cũng không thích hợp.

Diệp Hướng Ngu vội đáp: “Muội cứ làm việc của mình đi…” Sau đó hắn quay sang Uông Ấn, nói tiếp: “Uông tướng quân, hai người đi đường mệt nhọc, chúng ta không quấy rầy nữa. Nếu có chuyện gì cần chúng ta làm thì cứ việc dặn dò là được.”

Đối với người như Uông Ấn, Diệp Hướng Ngu quả thật không thể lấy thân phận “anh vợ” của mình ra. Cho dù Uông Ấn thật sự đã cưới em gái của hắn và là em rể của hắn, thì hắn vẫn sợ Uông Ấn như cũ.

Hắn cùng bác Hai đích thân ra ngoài cổng thành nghênh đón vợ chồng Uông Ấn rồi đi vào phủ nhà họ Uông là bởi vì quan hệ giữa những người thân trong gia đình giữa bọn họ, là bởi vì muốn thể hiện thái độ đối với Uông Ấn và Diệp Tuy, chứ không phải thật sự có điều gì bức thiết muốn nói.

Giờ là lúc Diệp Tuy và Uông Ấn chính thức và cần phải thu xếp, hắn và bác Hai ở lại cũng không thích hợp.

Uông Ấn gật đầu, vẻ mặt hết sức ôn hòa, đáp: “Nếu vậy bổn tướng quân cũng không giữ khách. Hôm nay vất vả cho hai người rồi!”

Sau khi dặn Phong bá tiễn Diệp An Cố và Diệp Hướng Ngu rời đi, Uông Ấn cùng Diệp Tuy đi tới viện Tư Lai.

Hai người không hẹn mà đều dừng bước trước viện Tư Lai và nhìn nhau cười.

Diệp Tuy nhìn căn viện, trong mắt ẩn chứa nụ cười, từng cảnh tượng trước kia thoáng hiện lên trong đầu.

“Đại nhân, ngày thứ hai sau khi chúng ta thành thân, Phong bá đã nói với thiếp về tên của căn viện này, còn nói tên viện là do chàng đổi, không biết có nghĩa là gì…” Diệp Tuy nhoẻn cười, mặt mày đều tươi tắn.

“Tuy chi tư lai, động chi tư hòa”, sao nàng lại không hiểu tấm lòng của Uông Ấn cho được?

Trong mắt Uông Ấn cũng mang theo ý cười, hắn chỉ gật đầu mà không nói gì.

Nhìn kĩ thì sẽ thấy trên mặt hắn có vẻ ngượng ngùng, vành tai còn hơi phiếm hồng.

Hồi đó, hắn cảm thấy cái tên này là thích hợp nhất, cũng thật sự vui mừng khi cưới được cô gái nhỏ, cho nên…

Nơi đây ngập tràn những hồi ức tốt đẹp, còn khiến hắn dâng lên niềm tin và dũng khí vô hạn. Bất luận tình thế khó khăn đến đâu, hắn nhất định sẽ dốc hết sức để bảo vệ những điều tốt đẹp này.

Sau khi bước vào viện Tư Lai, Uông Ấn và Diệp Tuy liền tách ra, một người trở về phòng, còn một người đi thẳng tới Hạ Nhật Trai.

Trong Hạ Nhật Trai, thiên hộ Đề Xưởng - Thẩm Hội đã đợi ở đó, Ngô Bất Hành của Vận Chuyển Các cũng đã có mặt.

Uông Ấn ngồi xuống chiếc ghế gỗ chạm trổ hoa, hờ hững hỏi: “Tình hình Kinh Triệu hiện giờ thế nào?”