Uông Xưởng Công

Chương 692: Chương 692XÔNG THẲNG VÀO HOÀNG CUNG




Nửa đêm, đề kỵ lẻn vào phòng của Hàn Châu Tiết. Trước khi Hàn Châu Tiết ra đón thì Đường Ngọc dẫn đầu đề kỵ đã mở miệng: “Hàn tự thừa, đừng lên tiếng. Xưởng công nói dẫn ngài đi bàn giao ám vệ.”

Hàn Châu Tiết thầm cả kinh: Sao không có dấu hiệu nào đã muốn bàn giao ám vệ? Hắn hoàn toàn chưa có sự chuẩn bị về tâm lý.

Nhưng hắn chỉ gật đầu, đè nén tất cả sự kinh ngạc, sau đó lặng lẽ theo sau Đường Ngọc rời khỏi sứ quán.

Sứ quán của Đại Ung được canh phòng nghiêm ngặt, bên trong lẫn bên ngoài đầy binh sĩ canh gác. Có điều, việc tránh tai mắt của bọn họ để ra ngoài sứ quán đương nhiên là không thành vấn đề đối với Đường Ngọc và đề kỵ.

Đó cũng chỉ là chuyện nhỏ đối với Hàn Châu Tiết.

Trên một cây đại thụ cách sứ quán không xa, Uông Ấn mặc trường bào màu đen, đang ẩn mình trên chạc cây.

Vừa nhìn thấy Hàn Châu Tiết, Uông Ấn liền hờ hững nói: “Đi theo bổn tọa!”

Dứt lời, người hắn bay vút về phía trước, giống như một con chim lớn trong bóng đêm, lặng yên không tiếng động, không thu hút sự chú ý của bất cứ ai.

Hàn Châu Tiết không nói gì, lập tức vận khí bật người, phóng vèo về phía trước theo Uông Ấn, bám sát bóng người phía trước.

Chẳng mấy chốc, Hàn Châu Tiết phát hiện ra, từ đầu chí cuối bản thân hắn và Uông Ấn đang ở phía trước luôn duy trì một khoảng cách. Dù hắn cố hết sức cũng không thể bắt kịp Uông Ấn.

Hàn Châu Tiết không dám sơ suất, cố dùng hết tốc độ nhanh nhất của mình mới có không bị bỏ lại phía sau.

Phát hiện này khiến hắn càng rõ ràng hơn về khoảng cách giữa mình và Uông Ấn.

Hàn Châu Tiết nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang ở phía trước, hoàn toàn không rảnh để bận tâm tới điều gì khác. Hắn chỉ bám theo Uông Ấn, băng qua từng đường phố, vượt qua từng bức tường vây.

Đến khi Uông Ấn dừng lại, Hàn Châu Tiết cũng gấp rút đáp xuống mới có thể quan sát được mình đang ở đâu.

Lúc nhìn thấy rõ bức tường vây màu vàng sáng trước mặt, tim Hàn Châu Tiết vốn đang đập dồn lại càng đập nhanh hơn, hơi thở càng hỗn loạn hơn, hai mắt cũng mở to hơn.

Bức tường màu vàng sáng… Đằng trước chính là hoàng cung của Đại Ung.

Uông Ấn dẫn hắn tới bên ngoài hoàng cung của Đại Ung!

Tiếp theo, không phải là Uông Ấn muốn dẫn hắn xông vào hoàng cung Đại Ung chứ?

Không phải là họ đi bàn giao ám vệ sao? Sao lại đến đây!

Tim Hàn Châu Tiết đập như trống trận, hắn mở miệng muốn hỏi tại sao nhưng lại sợ tiếng nói chuyện sẽ gây nên động tĩnh, bèn mím chặt môi, chỉ còn lại tiếng trống ngực đập dồn dập.

Đúng vào lúc này, bên tai Hàn Châu Tiết vang lên tiếng nói khe khẽ như tiếng muỗi kêu: “Hôm qua tham gia yến tiệc của hoàng gia, ngài còn nhớ rõ những nơi đã đi qua chứ?”

Mặc dù giọng nói này rất nhỏ nhưng lại hết sức rõ ràng và còn mang theo cảm giác lạnh lẽo.

Hàn Châu Tiết chợt hiểu ra, Uông Ấn đang dùng nội lực để nói chuyện với hắn, đây là thuật bí mật truyền âm thanh đến tai.

Hắn không có bản lĩnh như thế này của Uông Ấn, chỉ vô thức gật đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc, hơi thở cực kì rối loạn.

Uông Ấn vừa hỏi về hoàng cung Đại Ung… Không phải là Uông Ấn muốn đột nhập vào hoàng cung Đại Ung đấy chứ?

Sự canh phòng của hoàng cung Đại Ung đã không phải là nghiêm ngặt đơn giản nữa mà là cao thủ ở khắp mọi nơi. Làm sao mấy người bọn họ có thể lẻn vào cho được?

Quan trọng hơn, vì sao bọn họ phải đột nhập vào hoàng cung Đại Ung?

Uông Ấn không trả lời câu hỏi của Hàn Châu Tiết. Thấy hắn gật đầu, Uông Ấn nói: “Nhớ rõ là được rồi. Nhớ kĩ, bất kể gặp phải chuyện gì cũng không được gây ra động tĩnh.”

Uông Ấn vừa nói xong, Hàn Châu Tiết liền cảm thấy có thứ gì đó được nhét vào trong tay mình, người hắn không khỏi cứng đờ.

Dưới ánh trăng mờ, Hàn Châu Tiết thấy rõ một con dao găm mỏng như cánh ve, gần như không có trọng lượng.

Con dao dăm này dùng để làm gì?

“Lát nữa bổn tọa sẽ dụ hộ vệ của hoàng cung Đại Ung ra, còn ngài hãy để con dao găm này lên xà ngang trong điện, nơi tổ chức yến tiệc hoàng gia hôm qua. Sau đó, thoát ra, về thẳng sứ quán là được.” Uông Ấn nói.

Lần này, cuối cùng Hàn Châu Tiết không kìm nén được nữa, đè thấp giọng hết mức, hỏi Uông Ấn: “Uông tướng quân, chúng ta đi bàn giao ám vệ thì phải? Chuyện này là sao? Đây là hoàng cung…”

Xông thẳng vào hoàng cung, còn phải đặt dao găm lên xà ngang của cung điện, còn phải bình an thoát thân… Rốt cuộc là Uông Ấn muốn làm gì?

Uông Ấn hơi nhếch môi, giọng nói vẫn thờ ơ: “Đây chính là tiền đề của việc bàn giao. Nếu Hàn tự thừa không làm được điều này thì không cần phải bàn giao nữa.”

Hàn Châu Tiết im lặng, lồng ngực càng phập phồng dữ dội hơn. Sau đó, hắn gật đầu.

Hắn không biết Uông Ấn muốn làm gì, cũng không biết vì sao Uông Ấn muốn làm như vậy. Nhưng cho dù đây là bài kiểm tra hay cái bẫy thì Hàn Châu Tiết đều sẽ chấp nhận.

Hắn không thể từ chối, cũng không muốn từ chối. Hắn tin tưởng Uông Ấn.

Uông Ấn thấy Hàn Châu Tiết gật đầu thì không nói gì thêm. Sau đó, Uông Ấn búng mình, xoay người, nhảy vào bên trong hoàng cung Đại Ung, hệt như một chiếc lá nhẹ.

Thấy thế, Hàn Châu Tiết cắn răng, bám theo sau Uông Ấn, lẻn vào hoàng cung.

Bất kể là hoàng cung của Đại An hay Đại Ung thì đều có một đặc điểm, chính là vô cùng rộng lớn.

Bởi vậy, mặc dù có hộ vệ canh phòng dày đặc cả bên trong lẫn bên ngoài cung, nhưng vẫn có một vài nơi canh phòng không xuể. Hiện giờ, nhóm người Uông Ấn đang đột nhập vào hoàng cung Đại Ung từ nơi canh phòng sơ hở này.

Sau khi vào hoàng cung, từ lúc bắt đầu cho tới giờ, bọn họ đều tránh được những hộ vệ canh phòng một cách hoàn hảo, đồng thời nhanh chóng và linh hoạt xuyên qua các cung điện.

Hàn Châu Tiết vẫn bám theo sau Uông Ấn như lúc trước. Tim hắn đã vọt lên cổ họng.

Uông Ấn biết bố cục và sự canh phòng của hoàng cung Đại Ung chắc chắn là nhờ ám vệ đã cung cấp thông tin.

Vậy thì, vậy thì… mật thám của Đề Xưởng đúng là quá giỏi!

Bởi vì cho tới bây giờ, thân là ám vệ được Vĩnh Chiêu Đế tín nhiệm, Hàn Châu Tiết vẫn không thể biết hết được sự bố trí binh sĩ canh phòng của hoàng cung Đại An.

Nhưng Uông Ấn lại biết cả những bí mật này của hoàng cung Đại Ung.

Đề Xưởng chỉ mới được thành lập có mười mấy năm, rốt cuộc Uông Ấn đã huấn luyện những ám vệ này như thế nào?

Có điều, hiện giờ Hàn Châu Tiết không có thời gian để nghĩ về những điều đó nữa. Bởi vì bên tai hắn lại vang lên giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Uông Ấn một lần nữa: “Ngài lập tức đến điện - nơi tổ chức yến hội hoàng cung, để dao găm lại, sau đó trở về sứ quán!”

Hàn Châu Tiết gật đầu, rồi dựa theo trí nhớ mà bay về hướng Đông Nam của hoàng cung. Hắn nghĩ hành động một mình tuy rằng thuận tiện nhưng lại có nguy hiểm lớn, nên càng phải chú ý cẩn thận hơn mới được.

Hàn Châu Tiết không biết việc bên cạnh hắn có nhóm người Trịnh Thất vẫn luôn bí mật bám theo để đảm bảo kế hoạch được vẹn toàn.

Còn Uông Ấn tiếp tục phóng về nơi nằm sâu trong hoàng cung Đại Ung, vượt qua những cung điện, rõ ràng là đã tiến vào nơi ở của các phi tần.

Cuối cùng, hắn bay vọt vào trong một cung điện hoa lệ, giấu mình kĩ hơn. Hắn lặng lẽ tiến vào chính điện, mà những hộ vệ bên trong cung điện này hoàn toàn không phát hiện ra.