Uông Xưởng Công

Chương 686: Chương 686TRƯỜNG UNG




Sở dĩ Đại Ung được gọi bằng cái tên này là bởi vì kinh đô của đất nước là Trường Ung.

“Ung giả, phồn thịnh dã”*. Cũng giống như ở Đại An, kinh đô đương nhiên là thành thị phồn hoa nhất của Đại Ung.

(*) Ung giả, phồn thịnh dã: Nơi mà con người hòa nhã thì nơi đó tất sẽ phồn thịnh

Sự phồn hoa này không giống hoàn toàn với Kinh Triệu, nhưng cũng không khác quá nhiều. Trường Ung cũng rất đông người, những cửa hàng san sát nhau, lộ rõ cảnh tượng náo nhiệt, hưng thịnh.

“Đại nhân, thì ra đây chính là Đại Ung…” Diệp Tuy nhìn cảnh tượng bên ngoài xe ngựa, giọng nói có phần cảm khái.

Nàng không ngờ, sau khi sống lại một kiếp, nàng lại có thể đích thân đặt chân đến kinh đô của Đại Ung, có thể tận mắt nhìn thấy phong cảnh của Đại Ung.

Quả thật… rất khác với trong tưởng tượng của nàng.

Thành thật mà nói, Diệp Tuy không hề có thiện cảm với Đại Ung.

Cuộc chiến tranh mười lăm năm trước vẫn còn chưa lùi xa, nàng đã từng nghe rất nhiều người nhắc đến sự khốc liệt và đẫm máu năm đó.

Quan trọng hơn, vào những năm cuối Vĩnh Chiêu, Đại Ung và Đại An lại một lần nữa nổ ra tranh chấp. Cuộc chiến này, chính nàng đã trải nghiệm, đã tận mắt đọc những báo cáo thương vong…

Trong ấn tượng của nàng, Đại Ung là kẻ địch.

Tuy hiện nay hai nước đã hòa bình, nàng cũng hi vọng hai nước có thể tiếp tục duy trì sự hòa bình, nhưng lang sói vẫn là lang sói. Dù rằng biểu hiện có ngoan ngoãn hơn nữa thì về sau vẫn sẽ lộ ra răng nanh.

Diệp Tuy không dám có bất cứ sự khinh suất nào.

Hơn nữa, vừa đến Đại Ung là nàng sẽ nhớ ngay đến chất độc mà Uông Ấn bị trúng, trong lòng lại càng không yên.

Nàng không thể bình tĩnh được như các quan viên trong sứ đoàn. Còn Uông Ấn thì sao? Uông Ấn cảm thấy thế nào?

Ánh mắt nàng chuyển từ cảnh tượng bên ngoài xe ngựa trở lại trên người Uông Ấn. Nét mặt hắn vẫn hờ hững, không nhìn ra được điều gì.

Thấy vậy, Uông Ấn liền mỉm cười và nói với nàng: “Cô gái nhỏ, chẳng mấy chốc là chúng ta sẽ tới sứ quán. Tất cả mọi thứ ở đây đều do sứ quán sắp xếp. Những chuyện khác, nàng không cần phải để ý.”

Hắn nhìn thấy một thoáng căm hận trong ánh mắt của Diệp Tuy, đoán rằng nàng đang nhớ tới cuộc xâm lược mười năm năm trước của Đại Ung.

Tuy nhiên, hiện tại bọn họ đang đi sứ sang Đại Ung. Đây là hành trình của hòa bình, thù hận nên được buông xuống.

“Cô gái nhỏ, nàng chỉ cần ngắm kĩ Đại Ung, biết Đại Ung là như thế nào là được rồi.” Uông Ấn nói tiếp.

Hắn dẫn theo nàng đến Đại Ung cũng là muốn để nàng mở mang kiến thức về phong tục và con người Đại Ung, để nàng biết rốt cuộc Đại Ung thật sự là như thế nào.

Chắc chắn là nàng hiểu được đạo lý “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng” này.

Diệp Tuy gật đầu, cố hết sức khiến bản thân bình tĩnh lại, loại bỏ những suy nghĩ thù hận và lại nhìn ra ngoài xe ngựa lần nữa.

Không lâu sau, xe ngựa dừng lại. Hóa ra đã đến nơi ở dành cho các sứ thần của Đại Ung.

Đoàn người Uông Ấn vừa xuống xe ngựa thì nhìn thấy một quan viên mập mạp dẫn đầu một tốp quan viên Đại Ung tiến lên, nhiệt tình nói: “Các vị đi đường vất vả, bổn quan đã sắp xếp xong xuôi trong sứ quán. Xin mời các vị…”

Viên quan mập mạp này chính là trưởng đoàn tiếp đãi phái đoàn của Đại An – Đậu Hiến. Ông ta đã dẫn các quan viên trong đoàn tiếp đãi chờ ở đây từ lâu, để bày tỏ sự coi trọng của Đại Ung đối với sứ đoàn Đại An.

“Đậu đại nhân khách khí rồi. Vậy làm phiền Đậu đại nhân.” Vi Quan Chính tiến lên một bước và nói.

Hai nước qua lại, đương nhiên Hồng Lư Tự tiếp đón Hồng Lư Tự, trưởng sứ đoàn đón trưởng sứ đoàn. Về điểm này, cấp bậc lễ nghĩa của đôi bên được làm rất đầy đủ.

Đậu Hiến lại mỉm cười lần nữa, mời tất cả mọi người vào trong sứ quán.

Sứ quán của Đại Ung được xây dựng tại phía Đông của hoàng thành, là một nơi chiếm diện tích khá lớn.

Khi quan viên Đại An đang bước vào sứ quán, bọn họ còn thu hút ánh nhìn của rất nhiều người. Hóa ra sứ quán này không chỉ được dùng để tiếp đãi sứ đoàn của Đại An. Hiện tại, sứ giả các nước nhỏ tiếp giáp với Đại Ung như Ô Di cũng đang ở trong này.

Những sứ giả đó thực sự cảm thấy tò mò với đoàn quan viên của Đại An. Dù sao, đã mười lăm năm nay chưa từng có quan viên Đại An xuất hiện ở nơi này.

Hiện tại, bọn họ xuất hiện ở đây đã nói rõ mối giao hảo giữa Đại An và Đại Ung. Đây là một chuyện đáng vui mừng đối với các nước nhỏ xung quanh như họ.

Những nước nhỏ đó tiếp giáp với Đại Ung, gian nan duy trì vị trí độc lập của mình, nhưng tình hình vẫn khá quẫn bách.

Nay Đại An đã đi sứ sang Đại Ung, đưa ra rất nhiều tín hiệu, cũng khiến những nước nhỏ này không thể không chú ý.

Đúng như Đậu Hiến vừa nói, quãng đường này của sứ đoàn Đại An xem như cực kì vất vả, hành trình dài hơn một tháng đã khiến rất nhiều quan viên khá mệt mỏi.

Sau khi gặp mặt, phái đoàn tiếp đãi của Đại Ung chỉ mời bọn họ vào trong sứ quán nghỉ ngơi chứ không có sự bố trí gì thêm.

Bất luận là đi sứ hay tiếp đãi thì đều phải đợi sau khi quan viên đôi bên nghỉ ngơi cho tốt rồi hãy nói.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho các quan viên Đại An, Đậu Hiến nói: “Bổn quan không quấy rầy các vị nghỉ ngơi nữa. Hôm nay các vị cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Ngày mai bổn quan lại dẫn tất cả quan viên trong đoàn tiếp đãi đến đây đón các vị.”

Dứt lời, Đậu Hiến không nán lại thêm mà nhanh chóng dẫn theo các quan viên Đại Ung rời đi.

Nhưng Vi Quan Chính và Uông Ấn lại không có nhiều thời gian để “nghỉ ngơi” cho khỏe như vậy.

Bởi vì sau khi đến Đại Ung, xem bản danh sách các quan viên trong đoàn tiếp đãi của Đại Ung thì bọn họ mới phát hiện ra trong số các quan viên chịu trách nhiệm tiếp đãi sứ đoàn đã có sự điều chỉnh.

“Trong số các quan viên trong đoàn tiếp đãi chúng ta có một vị hoàng tử, còn là phó sứ đoàn tiếp đãi. Việc này hơi khó xử lý đây.” Vi Quan Chính nhíu mày và nói.

Ông ta không ngờ phó sứ đoàn tiếp đãi của Đại Ung lại đổi thành một vị hoàng tử. Điều này không khớp với danh sách các quan viên trong đoàn tiếp đãi mà Đại Ung đưa ra lúc trước.

Đại Ung giải thích cho việc này là: Phó sứ đoàn tiếp đãi ban đầu bị bệnh nặng, cho nên để thể hiện sự coi trọng đối với sứ đoàn Đại An, Đại Ung đã cử một hoàng tử của nước mình làm phó sứ đoàn tiếp đãi mới.

Đại Ung nói như vậy cũng hợp lý. Nhưng vấn đề là trong đoàn sứ thần đi sứ của Đại An lại không có hoàng tử.

Còn phó sứ đoàn Uông Ấn, tuy là đại tướng quân nhưng lại là hoạn quan. Như vậy so với hoàng tử của Đại Ung quả thật không phù hợp.

“Vi đại nhân, bổn tọa cho rằng ngài nghĩ nhiều rồi. Đương nhiên là Đại Ung biết rõ bổn tọa là ai. Nếu họ đã cử hoàng tử làm phó đoàn thì chứng tỏ rằng họ cũng chấp nhận điều này.” Uông Ấn thản nhiên nói, không kiêng kị mà nói ra việc mình là hoạn quan.

Có điều, vậy mà triều Đại Ung lại cử một vị hoàng tử làm phó sứ đoàn để tiếp đại vị đại tướng quân là hoạn quan như hắn?

Chuyện này đúng là khá thú vị…

Ngày hôm sau, Uông Ấn đã gặp được vị phó sứ trong đoàn tiếp đãi của Đại Ung – Thập Cửu hoàng tử.