Uông Xưởng Công

Chương 598: Chương 598CÁCH LÀM CỦA KẺ ĐIÊN




Khi Thạch Tú nghe binh sĩ bẩm báo có kẻ địch đột kích, ông ta quả thật vô cùng kinh ngạc: Sao lại có quân địch tấn công vào lúc này?

Chẳng lẽ là đánh bậy đánh bạ sao? Binh lính của triều Đại Ung thật sự có hành động khác thường sao? Nhưng lúc này, ông ta đang dẫn theo binh sĩ ra ngoài tuần tra biên giới, không ở nơi Nhạn Tây Vệ đóng quân.

Sau khi ông ta vội vàng chạy về nơi đóng quân bằng tốc độ nhanh nhất thì sững sờ hết cả người.

Kẻ địch tấn công? Nào có kẻ định tấn công chứ? Kẻ đứng trên võ đài ở chính giữa nơi đóng quân rõ ràng chính là Uông Ấn!

Mà sau lưng Uông Ấn là mấy trăm binh lính oai phong đang đứng trang nghiêm. Trên người bọn họ đang mặc trang phục binh lính của triều Đại Ung.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thạch Tú lập tức hiểu ra: Cái gọi là kẻ địch tấn công là chuyện hoàn toàn không hề có thật, tất cả những việc này đều là do Uông Ấn làm ra!

Những binh lính đứng sau Uông Ấn chắc hẳn chính là đề kỵ đi theo hắn tới đây.

Thạch Tú cố gắng ổn định lại nhịp tim đang đập thình thịch của mình, chăm chú nhìn trung tâm võ đài không chớp mắt với ánh mắt vô cùng phức tạp.

Người đang đứng ở giữa võ đài mặc áo giáp màu trắng, chính là đại tướng quân Nhạn Tây Vệ tân nhiệm - Uông Ấn.

Thạch Tú đã từng đi theo đại tướng quân đời trước - Triệu Tổ Thuần đến Kinh Triệu báo cáo công tác và từng gặp Uông Ấn một lần.

So với sáu, bảy năm trước, hắn gần như không có gì khác biệt.

Điều khác biệt duy nhất chính là khi đó Uông Ấn mặc y phục Minh Xà màu đỏ, còn hiện giờ đã đổi sang áo giáp của đại tướng quân.

Chính người này đã dẫn đầu năm trăm đề kỵ ở phía sau, tạo ra tin tức có kẻ địch tấn công.

Sự kích động trong lòng Thạch Tú không thể kìm nén được nữa. Ông ta quả thật không thể tin được chuyện nghiêm trọng như có kẻ địch tập kích mà Uông Ấn cũng dám làm, cứ như trò đùa vậy!

Sao Uông Ấn dám? Sao hắn dám? Trong quân đội không có chuyện gì là chuyện nhỏ, nhất là việc có liên quan đến quân địch. Sao hắn có thể khinh nhờn như thế?

Thạch Tú vốn đã không cam tâm, sau khi phát hiện ra chuyện kẻ địch tấn công chỉ là giả thì lại càng thêm bất mãn đối với Uông Ấn.

Đồng thời, sự lạnh lẽo cũng dâng lên trong lòng ông ta. Cách làm này của Uông Ấn rõ ràng là điên rồi!

Ông ta không kiềm chế được mà bước nhanh về phía trước, hét to: “Đại tướng quân, người làm thế này là có ý gì? Báo cáo sai quân tình, đây là tội lớn đấy!”

Uông Ấn thờ ơ liếc nhìn ông ta, giọng điệu đều đều: “Thạch phó tướng, ông tới đúng lúc lắm. Bổn tướng quân mới đến nên muốn thử tài nghệ của mọi người. Bây giờ... bổn tướng quả thật hơi thất vọng.”

Hắn nhìn về phía những binh lính ở quanh võ đài, ánh mắt vẫn hờ hững nhưng lại khiến Thạch Tú cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Binh lính Nhạn Tây Vệ đội không ra đội, hàng không ra hàng. Có người đến áo giáp cũng không mặc tử tế mà chỉ khoác xô lệch lên người. Còn có người cầm trường thương nhưng hoàn toàn không có mũi thương!

Bọn họ đứng thành tốp năm tốp ba, hoàn toàn không nhìn ra vẻ uy nghiêm của binh lính Nhạn Tây Vệ, nói là đám ô hợp cũng có người tin.

Rõ ràng bình thường những binh lính này đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, bình thường cũng oai phong dũng mãnh, sao hôm nay lại thể hiện như vậy?

Bấy giờ, một đô úy ở bên cạnh võ đài nhỏ giọng bẩm báo với Thạch Tú: “Phó tướng quân, bọn họ...”

Đô úy ám chỉ những đề kỵ kia, nói: “Bọn họ hạ thuốc mê vào trong bữa sáng, thừa dịp các binh lính đang mê man mà xông tới. Các linh lính không phản ứng kịp, thấy trang phục của binh lính Đại Ung nên liền cho rằng kẻ địch tấn công…”

Đô úy nói xong liền lau mồ hôi trên trán, ánh mắt nhìn về phía Uông Ấn không khỏi mang theo vẻ sợ sệt.

Đại tướng quân tân nhiệm lại hạ thuốc mê vào bữa sáng của binh lính, cách làm điên rồ đó, nói ra ai mà tin được?

Lúc này, phần lớn thuốc mê trong người các binh lính đã tan ra, nếu có thể phản ứng mạnh mẽ như bình thường thì mới là lạ.

Nghe xong, Thạch Tú mới bừng tỉnh, thảo nào, thảo nào!

“Đại tướng quân, người dùng mưu kế trước, sau đó bất ngờ đánh úp. Các binh lính sao có thể ứng phó trong thời gian ngắn được? Như thế quá bất công!”

Uông Ấn nhếch môi cười: “Công bằng? Trên chiến trường nào có thứ gọi là công bằng? Chẳng lẽ kẻ địch sẽ nói cho các ngươi biết đã ngấm ngầm ra tay để các ngươi đề phòng sao? Hay là phải chờ tất cả các ngươi đã cầm binh khí, đã chuẩn bị xong tư thế thì kẻ địch mới được tấn công? Hôm nay, bổn tướng mới chỉ dẫn theo năm trăm người mà đã khiến các ngươi rối loạn, cuống cuồng như thế. Ở Nhạn Tây Vệ cũng phải có đến ba mươi, bốn mươi nghìn binh lính đóng quân nhỉ?”

Hắn lại nhìn những binh lính ở bên ngoài võ đài rồi tổng kết lại: “Chênh lệch hàng trăm lần mà cũng có thể khiến các ngươi tan tác như thế này! Nếu số người nhiều hơn thì càng khỏi phải nói!”

Mấy lời đó khiến binh lính Nhạn Tây Vệ vừa mới giảm bớt hiệu lực của thuốc mê cảm thấy như bị vả vào mặt. Bọn họ nhìn về phía Uông Ấn, vẻ căm hận hiện ra trên mặt.

Bây giờ bọn họ đã biết người này chính là đại tướng quân mới của Nhạn Tây Vệ của bọn họ.

“Đại tướng quân, chuyện xảy ra có nguyên nhân…” Thạch Tú còn muốn nói gì đó nhưng lại thấy Uông Ấn nhìn về phía mình với ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, khiến ông ta không nói thêm được nữa.

Sắc mặt Uông Ấn chùng xuống, giọng điệu lạnh lẽo: “Quả đúng là chuyện có nguyên nhân, nếu hôm nay kẻ tập kích thật sự là binh lính Đại Ung thì các ngươi… còn có thể đứng ở đây, còn có thể viện đủ cớ cho mình sao? Sợ là thân thể đã lạnh hết cả rồi!”

Lần này, binh lính Nhạn Tây Vệ cảm thấy mặt càng đau hơn. Bọn họ nghiến chặt răng, hai mắt gần như phun ra lửa nhưng lại giận mà không dám nói gì.

“Nhạn Tây Vệ là lá chắn chống lại Đại Ung của đất nước. Bất kể là nguyên nhân thế nào, bất kể là đã xảy ra chuyện gì thì các ngươi cũng không thể mất đi chức năng làm lá chắn! Nhưng hiện tại, các ngươi nhìn lại xem bản thân có dáng vẻ gì?”

Uông Ấn vừa nói vừa đến gần những binh lính đang bừng bừng tức giận ở bên ngoài võ đài, nói: “Lúc xảy ra chuyện thì tướng lĩnh không có mặt, tin tức mật thám cũng không chính xác, các binh lính thì càng không có năng lực phân biệt, chỉ nhìn thấy trang phục của binh lính triều Đại Ung đã cho rằng là kẻ địch tấn công…”

“Đây là điều thứ nhất. Thứ hai, các ngươi hoàn toàn không hề có chút đề phòng nào nên mới để bản thân bị lừa. Ăn uống là việc lớn mà trong Vệ không có giám sát sao? Đừng nói là thuốc mê, kể cả là thuốc độc thì các ngươi cũng không biết!”

“Thứ ba, bây giờ các ngươi đi xem xét đi. Chuồng ngựa và kho lương thực thế nào? Nơi quan trọng như vậy mà chỉ có hơn mười binh lính canh giữ. Chỉ cần tùy tiện hành động là có thể dễ dàng cướp được, châm một mồi lửa là có thể đốt sạch chuồng ngựa và kho lương thực. Nhạn Tây Vệ có được ăn hay không, có được cưỡi ngựa hay không còn rất khó nói thì ngăn địch thế nào?”

Trước đó đã nói, mặc dù Uông Ấn trầm tính ít nói nhưng lúc cần thiết thì mồm miệng còn nhanh nhẹn hơn bất cứ ai. Hắn nói một mạch ba lí do khiến binh lính Nhạn Tây Vệ và Thạch Tú hoàn toàn không thể cãi lại.

Sự thật quả đúng như vậy, quả thật là bọn họ đã không để ý tới những lỗ hổng này chứ đừng nói là có thể che chắn vào thời điểm nguy cấp.

Chỉ trong chốc lát, sắc mặt binh lính Nhạn Tây Vệ lúc trắng lúc đỏ, có phẫn nộ cũng có xấu hổ, nhưng vẫn không một ai dám lên tiếng.

Bất kể là Uông Ấn toát ra sát khí hay những đề kỵ đứng trang nghiêm lẫm liệt ở phía sau thì đều là nỗi khiếp sợ đối với binh lính Nhạn Tây Vệ.

Mà lời của hắn vừa thốt ra càng khiến cho Thạch Tú không thể phản bác.