Quãng thời gian này, Trưởng công chúa Trịnh Vi vẫn luôn tĩnh dưỡng. Ngoài ra, thỉnh thoảng bà lại chỉ bảo cho công chúa Nguyên Khang để nàng ta có thể tiếp quản Hữu Tàng nhanh hơn.
Bởi vậy gần đây bà dành rất nhiều thời gian ở trong Trạc Tú Viên. Nơi đây rất nhiều cỏ cây, khiến cõi lòng con người ta thư giãn và thoải mái, là một nơi tuyệt vời để nghỉ dưỡng.
Thời điểm Uông Ấn đến gặp Trưởng công chúa chính là lúc bà đang ở Trạc Tú Viên. Tất nhiên là một góc chưa bao giờ mở ra với bên ngoài, cách xa chỗ Khuê Học Kinh Triệu.
Hắn đi cùng Trưởng công chúa, vừa chậm rãi thả bước đi dưới bóng cây vừa nói: “Điện hạ, hoàng thượng có ý để ta đảm nhận chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ.”
Trịnh Vi ngừng bước chân, nghiêng người nhìn Uông Ấn, kinh ngạc hỏi: “Đốc chủ nói gì? Hoàng thượng định để đốc chủ tiếp nhận vị trí đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ?”
Uông Ấn gật đầu, đáp một cách chắc nịch: “Đúng vậy, điện hạ. Hoàng thượng quá thực có dự định này. Có điều, đây là đề xuất của Vi hoàng hậu. Nếu hoàng thượng thật sự có ý chỉ đó thì ta sẽ nhận mệnh lệnh.”
Quyết định của Vĩnh Chiêu Đế khiến Trịnh Vu choáng váng. Song, với tính tình đa nghi của hoàng thượng, có sự bổ nhiệm này cũng không kỳ lạ. Tuy nhiên, Uông Ấn dự định tiếp nhận sự bổ nhiệm này mới là điều không thể tưởng tượng nổi.
Đề Xưởng quan trọng đến mức nào đối với Uông Ấn. Người vẫn luôn chứng kiến Đề Xưởng từ ngày thành lập cho tới khi trưởng thành, thậm chí còn giúp đỡ Đề Xưởng lớn mạnh như Trưởng công chúa, bà thực sự biết rõ hơn bất cứ ai.
“Hoàng thượng đã nghi kị và ngờ vực. Ta tiếp nhận vị trí đó có thể xóa bỏ sự nghi ngờ trong lòng đế vương, đồng thời cho Đề Xưởng cơ hội hít thở. Hơn nữa, ta đến từ Nhạn Tây Vệ, hiện tại có cơ hội trở lại Nhạn Tây Vệ thì cũng muốn về thăm lại một chút.”
Trịnh Vi nhất thời không biết nên nói gì. Uông Ấn, Đề Xưởng… Lần này bảo bà nói gì cho phải đây?
Trịnh Vi chậm rãi bước đi rồi nói: “Rốt cuộc hoàng thượng đang nghĩ gì vậy? Chỉ có Đề Xưởng với ba nghìn đề kỵ mà không dung nổi đốc chủ thì sao có thể để đốc chủ đi chấp chưởng Nhạn Tây Vệ? Nhạn Tây Vệ ít nhất cũng phải có tới một trăm nghìn binh sĩ.”
Cho dù Đề Xưởng quan trọng nhường nào đối với Uông Ấn thì so ra, nó quả thật kém xa Nhạn Tây Vệ. Chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ là tôn vinh to lớn đối với bất cứ ai.
Hoàng thượng nghi ngờ Uông Ấn thì sao lại cho hắn sự tôn vinh này?
Bà liếc nhìn Uông Ấn thật sâu và nói: “Đại nhân đã nghĩ kĩ chưa? Đại nhân sẽ tiếp nhận vị trí đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ?”
Uông Ấn hơi khom người, khẳng định: “Vâng, điện hạ, ta đã nghĩ kĩ rồi.”
Trịnh Vi gật đầu, vẻ mặt có phần thất vọng: “Nếu đại nhân đã nghĩ kĩ thì cứ thế mà làm đi. Chỉ là…”
Bà nhìn Uông Ấn một cái rồi nhắc nhở: “Nhạn Tây Vệ quá quan trọng. Hoàng thượng để đại nhân nắm giữ Nhạn Tây Vệ, việc này nhất định sẽ khiến bá quan chấn động. Đến lúc đó còn không biết trong triều sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện.”
Không nói đến tầm quan trọng của Nhạn Tây Vệ đối với đất nước, Đại An xưa nay không có tiền lệ để cho hoạn quan nắm giữ binh quyền. Chỉ điều này cũng đủ khiến quan viên Ngự Sử Đài vạch tội rồi.
Uông Ấn nhận lời nhắc nhở tốt bụng của Trưởng công chúa. Hắn biết người phụ nữ lớn tuổi lợi hại đang ở trước mặt có suy nghĩ không giống với những người khác.
Bà không hỏi tại sao hoàng thượng lại có ý chỉ đó, cũng không hỏi lý do hắn nhận sự bổ nhiệm này. Nhưng sau khi chắc chắn rằng hắn sẽ tiếp nhận, bà chỉ nghĩ đến việc hắn sẽ đối mặt với điều gì.
Đúng vậy, Trưởng công chúa điện hạ nói rất đúng. Sau khi hắn tiếp quản Nhạn Tây Vệ, nhất định sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.
Bản thân Nhạn Tây Vệ, Đề Xưởng, hoàng thượng… và còn có cả sự công kích mạnh mẽ của các quan viên.
Uông Ấn mỉm cười với Trưởng công chúa: “Đa tạ điện hạ đã nhắc nhở, xin điện hạ cứ yên tâm.”
Hắn trèo ra từ núi thây biển máu trong quân ngũ, sao có thể e sợ sự công kích cả các quan viên trong triều. Việc hắn muốn làm, chỉ cần định ra phương hướng thì tất cả những khó khăn nguy hiểm đều không đáng lo.
Huống hồ, có lẽ còn chưa đến lượt hắn tiến lên phản kích lại sự công kích mạnh mẽ của bá quan thì đã có một số người ngăn cản giúp hắn rồi.
Nhìn thấy nụ cười của Uông Ấn, Trịnh Vi không nói gì thêm. Lúc này, một chiếc lá vàng rơi xuống bên chân bà. Bà vô thức ngẩng đầu lên nhìn, thấy cây đại thụ bắt đầu chuyển sắc vàng và tàn lụi, trong lòng không khỏi có cảm giác tiêu điều.
Mùa thu sắp tới rồi, có lẽ triều Đại An cũng như thế thì phải?
Uông Ấn nhìn mái tóc bạc trắng của Trưởng công chúa, cảm thấy sau khi bà bị trúng độc, đúng là cơ thể đã bị tổn hại nặng nề. Những kẻ đứng đằng sau thực sự đáng bị giết chết.
Trong đôi mắt hắn lóe lên sự ác độc, toát ra sát khí quanh người, khiến trưởng sử Triệu Phụng đi theo bên cạnh Trưởng công chúa thót tim, lập tức nín thở, gần như không dám cử động.
Thứ sát khí tàn nhẫn đó biến mất sạch chỉ trong chốc lát. Sắc mặt Uông Ấn hờ hững, hắn cất tiếng: “Điện hạ, liên quan đến chuyện điện hạ bị trúng độc, suy đoán lúc trước đã được xác định. Người gây tội ác trong vụ việc Hữu Tàng là Hiền phi.”
Cuối cùng hắn đã chứng thực được việc này.