Uông Xưởng Công

Chương 508: Chương 508TRƯỞNG CÔNG CHÚA BỊ TRÚNG ĐỘC




Nghe thấy Uông Ấn chủ động nhắc tới chuyện trong quân, Diệp Tuy lại ôm con mèo con trắng như tuyết rồi hỏi: “Đại nhân, ngài đã từng nuôi ngựa sao? Trong quân ngũ cũng có chuyện như nuôi ngựa sao?”

“Bổn tọa xuất thân là lính quèn trong quân, biết chăn ngựa cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.” Ánh mắt Uông Ấn có phần xa xăm.

Hắn xuất thân là binh lính mồ côi, lớn lên trong quân ngũ. Từ khi còn là một tên nhóc chưa lập được công trạng, hắn đã phải làm đủ mọi việc vặt trong quân đội, nuôi ngựa là một trong số đó.

Ở nơi cá lớn nuốt cá bé như trong quân ngũ, có lẽ chỉ khi ở cùng những con ngựa vô hại mới khiến người ta thật sự cảm thấy lòng mình dễ chịu nhẹ nhàng, vui vẻ.

Ít ra, đối với Uông Ấn thì chính là như vậy.

Khi nhớ lại chuyện trong quân ngũ, hắn thấy những năm tháng còn chăm ngựa chính là khoảng thời gian không buồn không lo nhất.

Chỉ tiếc...

“Bổn tọa… đã lén giết chết con ngựa mà mình tự tay chăm sóc…” Uông Ấn thản nhiên nói, giọng điệu hơi thay đổi, dường như đang nhớ tới chuyện không vui.

Diệp Tuy nhận ra rõ ràng sự thay đổi trong tâm trạng của Uông Ấn. Nàng cười với hắn rồi tiếp lời: “Đại nhân, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”

Lúc hắn mới vừa nói đến ngựa con vẫn còn rất vui vẻ, sao cuối cùng lại giết chết con ngựa của chính mình nuôi? Hơn nữa tâm trạng cũng trở nên nặng nề.

Trong việc này chắc chắn là có chuyện cũ không vui nào đó chăng?

“Bổn tọa đã nói với nàng chưa? Có một binh lính già dạy bổn tọa đọc sách biết chữ, về sau ông ấy bị thương nặng, mãi mà vẫn không đỡ. Trong quân ngũ lại không có đồ gì ngon nên bổn tọa đã lén giết chết con ngựa con đó…”

Chuyện đã xảy ra tất nhiên không hề đơn giản như thế, nhưng nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Diệp Tuy, Uông Ấn chỉ kể lại đơn giản như này.

Có rất nhiều điều xấu xa, tỉ như lòng người khó đoán, ỷ mạnh hiếp yếu… Đó đều là những gì mà hắn đã từng trải qua, hắn biết đây là chuyện kinh khủng, máu me nhường nào. Nhưng hắn không muốn để nàng biết về những chuyện này.

Hắn muốn bảo vệ Diệp Tuy, muốn ngăn cản gió tuyết ở bên ngoài cho nàng. Cho dù nàng không phải người yếu đuối thì hắn vẫn muốn làm như vậy.

Nghe xong những lời rõ ràng là quá đơn giản này, Diệp Tuy biết Uông Ấn có lời không muốn nói. Nàng không muốn hắn khó xử nên cũng không nói gì nữa.

Hai người cứ vậy đi dạo trong phủ họ Uông muôn hoa khoe sắc. Một người bế con mèo trắng muốt trong lòng, người kia thì dịu dàng chăm chú nhìn một người một mèo.

Tuy nhiên Kinh Triệu không phải nơi ngập tràn cảnh xuân tươi đẹp mà còn có cả gió sương tuyết giá đang kéo tới.

Ngay lúc này, Uông Ấn nhận được một tin tức, vẻ mặt lãnh đạm tức thì trở nên vô cùng khó coi.

Trưởng công chúa bị trúng độc!

“Xưởng công, Triệu Phụng bảo ta tới nói cho xưởng công rằng Trưởng công chúa bị trúng độc, hiện đang hôn mê bất tỉnh. Các thái y đã bó tay hết cách, bây giờ hoàng thượng đang rất phẫn nộ.” Đường Ngọc bẩm báo.

Tin tức Trưởng công chúa trúng độc vẫn chưa được truyền ra ngoài. Hiện giờ, hoàng thượng, phủ Trưởng công chúa và phủ Định Quốc Công đều đang dốc toàn lực phong tỏa tin tức đó.

Trong các anh chị em của Vĩnh Chiêu Đế, Trưởng công chúa là người còn sống duy nhất, địa vị của bà quả thật quá quan trọng. Hơn nữa, Trưởng công chúa còn là con dâu của phủ Định Quốc Công. Nay tin tức bà bị trúng độc đang được cực lực che giấu, có điều chắc hẳn chẳng mấy chốc sẽ không che giấu nổi nữa.

Sự canh phòng và bảo vệ chặt chẽ ở phủ Trưởng công chúa mặc dù không thể so với hoàng cung nhưng Trưởng công chúa là dòng dõi hoàng thất, việc canh phòng đương nhiên còn nghiêm ngặt hơn cả phủ Quốc Công. Dưới sự canh phòng nghiêm ngặt này, ai có thể hạ độc Trưởng công chúa điện hạ được?

“Không có bất kì manh mối nào… Ngay cả loại độc đó là độc gì, hiện tại cũng chưa biết. Bởi vậy Triệu Phụng muốn nhờ Đề Xưởng âm thầm điều tra chuyện Trưởng công chúa bị trúng độc.” Đường Ngọc nói.

“Không tiếc tất cả mọi thứ, dốc toàn lực điều tra! Lập tức chuẩn bị xe ngựa, bổn tọa muốn đến Cục Thượng Dược một chuyến.” Nói rồi, Uông Ấn liền đứng ngay dậy.

“Vâng, xưởng công, xe ngựa đã được chuẩn bị xong, có thể tiến cung bất cứ lúc nào.”

Uông Ấn không nói gì nữa mà vội vàng rời khỏi sảnh nghị sự của Đề Xưởng, đi tới Cục Thượng Dược trong cung.

Cục Thượng Dược thuộc sự quản lý của Điện Trung Tỉnh. Hiện tại Uông Ấn đang chấp chưởng Điện Trung Tỉnh nên thái y của Cục Thượng Dược dĩ nhiên là cũng thuộc sự quản lý của hắn.

Lúc tiến vào Cục Thượng Dược, Uông Ấn phát hiện các thái y đều khom lưng cung kính hành lễ, làm việc đâu ra đấy, không nhìn ra bất cứ sự hoảng loạn nào ở bọn họ, chắc hẳn bọn họ vẫn chưa biết chuyện.

Uông Ấn tới tìm thái phụng ngự của Cục Thượng Dược là Lăng Triệt. Mặc dù ông ta không phải là thái y phụ trách sức khỏe của Trưởng công chúa nhưng lại là chủ quản cao nhất của Cục Thượng Dược. Nhất định ông ta đã biết việc Trưởng công chúa bị trúng độc.

Uông Ấn không vòng vo mà hỏi thẳng: “Bổn tọa nghe nói Trưởng công chúa điện hạ bị trúng độc, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”