Uông Xưởng Công

Chương 497: Chương 497LĨNH HỘI




Sắp đến ngày đưa tang Kế thị, Diệp Tuy là cháu gái cũng nên đến, nhưng chủ yếu là đến thăm cha mẹ của mình.

Đây là lần đầu tiên Diệp Tuy gặp lại cha mẹ mình sau khi hai ông bà rời Kinh Triệu, và không ngờ là vì một đám tang.

Vừa gặp nhau, họ đã không kìm được, viền mắt đôi bên đều đỏ lên, trong lòng là những nỗi thương cảm phức tạp không lời nào diễn tả.

Diệp Tuy khom người thi lễ, trái tim dường như nghẹn lại, nàng khẽ nói: “A Ninh bái kiến cha mẹ…”

Đào thị bước nhanh tới đỡ Diệp Tuy đứng thẳng lên rồi ôm lấy nàng giống như hồi nàng vẫn chưa lấy chồng.

Mắt Đào thị đỏ hoe, nước mắt tức thì rơi xuống. Bà nói: “A Ninh, làm khó cho con rồi…”

Sao bà lại không biết những chuyện xảy ra của nhà họ Diệp đều là vì con gái bà đã gả cho Uông đốc chủ?

Việc A Ninh gả cho Uông đốc chủ vốn đã là nỗi bất hạnh, lại còn phải chịu nhiều mệt mỏi thế này. Bà quả thật… quả thật thương cho con gái của mình.

Sau những cảm xúc khi gặp lại, tâm trạng Diệp Tuy đã bình tĩnh lại. Nàng nói với cha mẹ mình về tình hình Kinh Triệu: “Cha, mẹ, những chuyện xảy ra của nhà họ Diệp đều là nhằm vào Uông đốc chủ. Tuy bây giờ vụ việc đã có chân tướng nhưng vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ. Cha mẹ vẫn nên nên thận trọng mới được…”

Để tránh cho hai ông bà lo lắng, cũng tránh để lại tai họa ngầm, Diệp Tuy không định nói cho cha mẹ và anh trai mình biết chân tướng vụ việc là của nhà họ Uông đưa ra. Song, nàng nhất định phải nhắc nhở họ về tình hình ở Kinh Triệu hiện giờ cùng với những điểm đáng nghi trong án mạng của nhà họ Diệp.

Nhà họ Diệp liên tục có người bị chết, giữa Chu thị và Diệp Hướng Chinh với họ có sự ngăn cách thì không nói đến. Nhưng một người trong số đó là bà nội ruột của nàng, là mẹ đẻ của cha nàng, suy cho cũng vẫn là vì phủ nhà họ Uông mà qua đời.

“A Ninh, cha đã biết cả rồi…” Diệp An Thế đáp rồi không nói gì thêm.

Chung quy ông cũng là người làm quan trong triều, sao lại không rõ tình hình ở Kinh Triệu cho được?

Huống hồ, cho dù ông không biết rõ thì cũng có người nắm rõ. Trước khi hồi kinh, phụ tá bên cạnh ông đã cố ý phân tích cho ông về việc này. Bây giờ A Ninh đến thăm ông lại một lần nữa nói về điều đó. Chắc hẳn qua lời của Diệp Tuy, phủ nhà họ Uông muốn có nhiều điều nhắn nhủ về chuyện này thì phải?

“Cha, chúng con cảm thấy rất tiếc… vì đã khiến cha gặp phải tai họa to lớn như vậy. Ngay cả bà nội cũng…” Diệp Tuy nói.

Diệp An Thế nhìn con gái mình: “A Ninh, nhà họ Diệp gặp phải những chuyện không may thì liên quan gì đến phủ nhà họ Uông? Trái lại, bởi vì những chuyện này của nhà họ Diệp mới khiến Uông đốc chủ lâm vào tình cảnh khó xử. Con đừng vì thế mà sinh ra khoảng cách với Uông đốc chủ.”

Nghe thấy những lời này của cha nàng rõ ràng là đang nói đỡ cho phủ nhà họ Uông, Diệp Tuy cảm thấy rất bất ngờ. Nàng vẫn luôn biết rằng cha mình có suy nghĩ thế nào về Uông Ấn. Ông chưa bao giờ có thiện cảm với vị đại nhân là hoạn quan này.

Trước khi nàng chưa gả cho Uông đốc chủ, vì chuyện của Khúc Công Độ, cha nàng đã từng mắng Uông Ấn là gian thần, là hoạn quan nịnh thần.

Sau khi nàng gả cho Uông đốc chủ, cha nàng càng ghét Uông Ấn hơn. Nếu không phải vì nàng thì ông còn dứt khoát không muốn gặp Uông Ấn.

Sau khi ông rời Kinh Triệu tới nhậm chức tại đạo Hà Đông, thỉnh thoảng sẽ gửi thư đến phủ nhà họ Uông. Nhưng trong thư của ông chưa bao giờ có nửa câu nhắc tới Uông Ấn.

Nàng hiểu rằng cha mình không thích Uông đốc chủ. Nhưng lúc này lời nói của ông lại nghiêng về Uông Ấn. Sự thay đổi đó của cha nàng khiến nàng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Diệp An Thế cười gượng rồi nói: “Thật ra, chuyện này rõ ràng là Uông đốc chủ bị liên lụy bởi nhà họ Diệp, chúng ta có tư cách gì mà trách hắn chứ…”

Tuy Diệp An Thế cười cay đắng nhưng ánh mắt ông kiên định, không để lộ bất cứ vẻ mệt mỏi nào mà là đang nói ra một sự thật rất rõ ràng.

Bấy giờ, Diệp Tuy nhớ đến những lời Uông Ấn từng kể rằng cha nàng đã lập được nhiều thành tựu ở đạo Hà Đông. Cho dù nàng mới chỉ gặp lại ông, còn chưa hỏi cặn kẽ tình hình của ông ở đó, nhưng nàng cũng cảm nhận rõ ràng rằng cha mình đã khác hẳn.

Đúng vậy, trải qua hơn nửa năm làm quan tại đạo Hà Đông, con người Diệp An Thế đã có sự thay đổi lớn. Sự khác biệt này hiển nhiên là theo hướng tốt. Sau khi trải qua sự mài giũa, miếng ngọc thô Diệp An Thế đang dần dần tỏa ra ánh hào quang đặc biệt. Ông cũng dần dần có sự nhận thức và đoán định của bản thân về tình thế trong triều và các quan viên, chẳng hạn như Uông Ấn.

Ông không còn là viên quan quèn nhỏ bé giữ chức giám thừa Thiếu Phủ Giám nữa mà đã là quan viên đã trải qua sự tôi luyện trong chốn quan trường, bộc lộ hết tài năng giữa một đám yêu ma quỷ quái, cuối cùng lập được không ít thành tích.

Ông đã già dặn hơn rất nhiều so với thời gian còn ở Kinh Triệu trước kia.

Sau khi nhận được tin mẹ mình đã qua đời, ông cố nén đau buồn, bàn giao lại từng công việc, đồng thời dặn phụ tá của mình thám thính trước về tình hình của Kinh Triệu để tiến hành bước ứng phó tiếp theo sau khi trở về.

Thời điểm ông sắp về tới Kinh Triệu thì biết tin Diệp Hướng Chinh bị chết đuối. Lúc phụ tá nói cho ông biết tin tức này đã đồng thời nói luôn với ông về việc quan viên Kinh Triệu đang bàn luận sôi nổi.

Khi ấy, ông chỉ lắc đầu nói với phụ tá rằng: “Việc này không phải do Uông đốc chủ làm. Đây rõ ràng là dùng để đổ tội cho Uông đốc chủ. Chinh ca nhi chết rồi, còn Uông đốc chủ lại bị tổn hại nặng nề. Có lẽ ngay từ đầu, tất cả mọi người nhà họ Diệp đã là quân cờ của kẻ khác.”

Lúc nói những lời này, giọng điệu của ông cực kì bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không giống bản tính trước đây của ông.

Bây giờ, ông cũng nói ra nhận định của bản thân với con gái mình: Đó là chuyện này về căn bản không liên quan đến Uông đốc chủ thì tại sao A Ninh phải cảm thấy có lỗi chứ?

Nghe ông nói xong, trong lòng Diệp Tuy khẽ xao động. Sự già dặn và thay đổi của ông nằm ngoài dự đoán của nàng, cũng khiến nàng cảm thấy vui mừng.