Uông Xưởng Công

Chương 487: Chương 487CHÂN TƯỚNG ĐƯỢC ĐƯA RA




Một kẻ địch tiềm ẩn như vậy không thể bóp chết ngay lập tức, nhưng luôn có thể không ngừng bị suy yếu và không thể để nó ngày càng lớn mạnh.

Để làm suy yếu thế lực của nhà họ Cố thì việc đầu tiên phải làm là cắt bỏ cánh tay trái và cánh tay phải họ của họ. Mà Mục Viễn Đạo và Cố Kính Chỉ chính là cánh tay trái và cánh cánh tay phải của Nam Bình Vương Cố Chương.

Kiếp trước, Cố Chương có thể xưng là Nam Bình Vương, một nửa công lao là của Mục Viễn Đạo và Cố Kính Chỉ.

Cố Kính Chỉ là nhị gia của chi trưởng nhà họ Cố. Trong một chốc một lát khó có thể đối phó với ông ta. Muốn giết chết một người như thế vẫn cần phải lên kế hoạch cẩn thận.

Tuy nhiên, Mục Viễn Đạo thì lại khác. Người này là phụ tá bên cạnh Cố Chương, không thể bằng được Cố Kính Chỉ, hiện tại chính là cơ hội tuyệt hảo để đối phó với ông ta.

Nàng sẽ xem thử, không có Mục Viễn Đạo ở bên cạnh bày mưu tính kế, công tử Thanh Yến là Cố Chương còn lại được bao nhiêu năng lực để mưu cầu có được thiên hạ?

Thoạt đầu, sau khi cạy được miệng của bà già họ Thôi, suy nghĩ của Diệp Tuy là để đề kỵ điều tra theo manh mối của cháu trai bà ta. Nếu bây giờ manh mối đã không còn, vậy thì nàng cũng không ngại tạo ra một manh mối khác.

Nàng hoàn toàn không cảm thấy có chút gánh nặng tâm lý nào khi vu oan giá họa chuyện này cho nhà họ Cố.

Chỉ là Uông Ấn sẽ nghĩ thế nào? Hắn… sẽ đồng ý chứ?

Thấy Uông Ấn lặng thinh, Diệp Tuy bèn nói tiếp: “Đại nhân, chúng ta đều bỏ sót một điểm, đó là tại sao bà già họ Thôi lại cứ phải khóc lóc kể kể trước mặt Diệp Vân? Đúng ra, Diệp Vân chỉ là một cô nương đã xuất giá mà thôi, không có nhiều ảnh hưởng với nhà họ Diệp. Mà lúc đó, Diệp Hướng Chinh vẫn còn sống.”

Người chị họ Diệp Vân đã sao chép hoàn hảo tính tình thâm độc của Chu thị, đương nhiên Diệp Tuy sẽ không xem nhẹ đối với dạng người này.

Theo như nàng thấy thì Diệp Vân cũng rất có vấn đề.

Có điều, nàng cho rằng một phụ nữ trong nội trạch như Diệp Vân không có bản lĩnh lớn đến mức làm những việc như đe dọa bà già họ Thôi, sát hại cháu bà ta và ngụy tạo cái chết của Chu thị là do tự sát.

Quan trọng hơn là Diệp Hướng Chinh đã bị chết đuối. Còn Diệp Vân cho dù điên cuồng mất trí thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không giết hại em trai ruột của mình.

Diệp Vân đã làm những việc gì trong đủ thứ chuyện của nhà họ Diệp, tất nhiên là Diệp Tuy sẽ điều tra rõ ràng. Nhưng hiện tại thời gian cấp bách, hoàng thượng muốn sau ba ngày phải có được kết quả.

Diệp Tuy cho rằng không cần phải để ý tới việc hoàng thượng muốn thấy được chân tướng gì. Mà điều quan trọng bây giờ là phải đưa ra được chân tướng.

Uông Ấn không nghĩ ngợi quá lâu đã thản nhiên nói: “Cô gái nhỏ, nàng nói đúng, không thể mặc cho kẻ địch tiềm ẩn lớn mạnh được. Giờ cũng là lúc bổn tọa nên để những người đó biết về Đề Xưởng rồi…”

Mặc dù giọng nói của hắn rất dửng dưng nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Tuy hắn không đứng trong điện Tuyên Chính lúc đó nhưng hiển nhiên là hắn biết rõ mồn một trên điện đã xảy ra chuyện gì. Sự hùng hổ dọa người của Vạn Ngạn Thời, Cố Chương và Tô Tức Ngôn, cuối cùng đã khiến đại phu Ngự Sử Đài - Ngụy Hàm Trung không còn lời nào để nói.

Những người này nhìn chằm chằm vào chuyện đánh trống Đăng Văn và nhà họ Diệp còn không phải là vì hắn hay sao?

Chẳng phải bọn họ muốn xem phản ứng của hắn sao? Vậy thì hắn để bọn họ xem là được rồi.

“Hai năm nay bổn tọa đã quá mềm lòng. Có lẽ những người đó đều đã quên mất Đề Xưởng là thế nào.” Uông Ấn vừa cười nói vừa nhếch khóe miệng.

Hiện tại, mặc dù hoàng thượng để Nghi Loan Vệ nhúng tay vào công việc của Đề Xưởng nhưng cũng chỉ là chuyện kiểm tra giám sát Nam Khố mà thôi. Công việc thật sự của Đề Xưởng, nếu hắn không cho phép thì không ai có thể nhúng tay vào.

Không, cho dù có người muốn nhúng tay vào, hắn cũng sẽ chặt hai bàn tay của kẻ đó xuống.

Dù sao thì Đề Xưởng cũng là tổ chức đẫm máu chuyên đi điều tra và truy bắt. Có lẽ những quan viên này đã quên mất trước đây Đề Xưởng đã tạo ra bao nhiêu vụ việc lớn đầy máu me, mà trong đó cũng không thiếu những chuyện oan uổng.

Huống hồ, việc nhà họ Cố đang nhằm vào Đề Xưởng hiện giờ cũng không phải là oan nhỉ?

Chỉ chém đứt cánh tay trái, cánh tay phải của nhà họ Cố mà thôi. Hắn không giết chết Cố Chương là đã tốt lắm rồi.

Nam Bình Vương tương lai là cái quái gì?

Uông Ấn nhìn Diệp Tuy với ánh mắt dần trở nên dịu dàng rồi nói: “Cô gái nhỏ, chuyện tiếp theo cứ giao cho bổn tọa đi!”

Nếu nàng đã nói có một người như thế, mà người đó còn có đặc điểm rõ ràng như vậy thì mọi việc sẽ dễ giải quyết rồi. Khui ra chứng cứ xác thực không thể chối cãi về việc người đó có liên hệ với bà già họ Thôi là được. Theo một ý nghĩa nào đó thì vu oan giá họa cũng là nghiệp vụ mà Đề Xưởng rất thành thạo

Ngày hôm sau, thị lang Hình Bộ là Hồ Sách nhận được bẩm báo của lính canh ngục, nói rằng bà già ở trong Phật đường của nhà họ Diệp đã mở miệng cung khai. Bà ta khai rằng mình biết chân tướng của sự việc.

Khi đó, đám người Hồ Sách, Vạn Ngạn Thời và Tần Phưởng đang thảo luận về những chuyện của nhà họ Diệp. Tất cả họ đều cho rằng những chuyện này không rõ ràng, không để lại bất cứ manh mối gì. Họ luôn cảm thấy như có một màn sương mù trước mặt.

Lúc này, nghe thấy lính canh ngục bẩm báo như vậy, họ liền cảm thấy như có cơn gió mát thổi tới, thổi tan rất nhiều sương mù.

“Nếu đã như thế thì mời hai vị đại nhân đi cùng, chúng ta đi nghe xem bà già đó đã khai những gì.” Hồ Sách nói với giọng điệu hơi vội vã.

Cho đến giờ họ vẫn không tìm ra được bằng chứng xác thực nào. Nếu bà già đó thật sự đã cung khai thì xem như việc điều tra đã có bước đột phá trọng đại. Đây là tin tức tốt làm phấn chấn lòng người.

Ngay sau đó, ba vị quan viên này liền tập trung tại phòng giam chữ “Hoàng”, bắt đầu thẩm vấn bà già họ Thôi.

Bọn họ nghe thấy bà ta nói ngắt quãng: “Người đó lấy cháu trai của nô tỳ ra để uy hiếp nô tỳ. Thật ra những bã thuốc kia là của người đó đưa cho nô tỳ. Nói trong bã thuốc có dược liệu kỵ nhau cũng là do người đó dạy nô tỳ. Nô tỳ không biết người đó là ai, nhưng lúc nô tỳ bị hắn tóm chặt thì chạm vào ngón cái trên tay phải có vết phồng. Người đó nói năng giống như lão thái gia vậy, rất nho nhã… Đúng rồi, mỗi lần nô tỳ gặp hắn, đều ngửi thấy trên người hắn có mùi đàn hương…”

Nghe bà già họ Thôi nói xong, đám người Vạn Ngạn Thời nhìn nhau, trong lòng có cảm giác khá phức tạp.

Họ đều biết rằng chuyện của nhà họ Diệp có nội tình khác, bây giờ lại nghe thấy bà già quản sự này nói rằng đúng là bà ta đã bị người khác đe dọa thì chỉ có cảm giác sự tình thật sự là như vậy chứ không cảm thấy quá bất ngờ.

Song, điều khiến họ bất ngờ là sao bà già quản sự này lại đột nhiên chịu cung khai?

Sau khi biết chuyện Dư quản sự của nông trang nhà họ Diệp nhờ người gửi tin tức và quần áo đến cho bà già họ Thôi, bà ta biết cháu trai mình đã chết từ lâu thì trong lòng họ liền sáng tỏ.