Uông Xưởng Công

Chương 477: Chương 477LÊN MEN




Nghe quản sự bẩm báo xong, ba người có mặt trong viện Diên Quang đều sửng sốt.

Uông đốc chủ cử đề kỵ tới đây, việc này… chắc chắn là vì chuyện Diệp Hướng Chinh đánh trống Đăng Văn phải không?

Diệp Cư Tiêu hung dữ lườm Diệp Hướng Chinh một cái rồi mới nói: “An Thái, con dẫn nó lui ra đi. Chuyện nó đi đánh trống Đăng Văn có ảnh hưởng rất lớn, tuyệt đối không thể để nó lại tiếp tục làm càn như vậy. Bảo nó ở trong viện của mình, tự kiểm điểm cho tử tế đi!”

Diệp An Thái vâng lệnh nhưng Diệp Hướng Chinh lại không chịu rời đi mà lạnh lùng nói: “Ông nội, nếu đề kỵ đã đến đây thì cứ để cháu nghe xem họ sẽ nói gì chứ nhỉ? Có phải họ sẽ đe dọa dụ dỗ cháu không? Có phải họ cũng bảo cháu rút lại việc khiếu kiện giống như ông nội không?”

Không đợi Diệp Cư Tiêu trả lời, Diệp Hướng Chinh liền hét to: “Ông nội, cha, cho dù đề kỵ đã tới, con cũng không sợ! Cho dù các người nói gì, con cũng sẽ không rút lại đơn kiện, trừ khi con chết! Không, cho dù có chết con cũng dứt khoát không rút lại đơn kiện!”

Sau khi nghe thấy những lời này, sắc mặt của Diệp Cư Tiêu và Diệp An Thái càng trở nên khó coi. Diệp Hướng Chinh quả là điên rồ, giống như đã biến thành người khác vậy.

Diệp Cư Tiêu không muốn nhìn thấy Diệp Hướng Chinh nữa bèn quát Diệp An Thái: “Dẫn đứa cháu bất hiếu này đi cho ta, nhốt vào trong sảnh Thừa Huấn. Không có lệnh của ta, không ai được để nó ra ngoài nữa!”

Y không chịu hủy bỏ việc khiếu kiện sao? Vậy thì cả đời này y cũng đừng mong được ra ngoài! Nhà họ Diệp coi như không có đứa cháu như vậy.

Diệp Cư Tiêu và Diệp An Thái đều không biết, bởi vì Diệp Hướng Chinh đã bị què chân, lại thêm cuộc sống của Diệp Hướng Ngu mỗi ngày trôi qua rất suôn sẻ nên trong lòng Diệp Hướng Chinh đã ngập tràn u ám, quả thật không khác người điên là bao.

Y luôn cho rằng nỗi bất hạnh của mình, nỗi bất hạnh của Đại phòng là do Tam phòng gây ra, bởi vậy y vẫn luôn vô cùng oán hận Tam phòng.

Những oán hận này lúc nào cũng ở trong lòng y rồi cuồn cuộn lên men theo mỗi sự việc xảy ra. Nó gần như đã thiêu đốt toàn bộ tinh thần của y.

Sự bất mãn và căm hận đó đã lên tới đỉnh điểm sau cái chết của Chu thị.

Trong số những người con, Chu thị yêu quý người con trai thứ Diệp Hướng Chinh nhất. Trước đây, dưới sự che chở của mẹ mình, Diệp Hướng Chinh vẫn luôn sống vô ưu vô lo.

Sau khi Chu thị qua đời, Diệp Hướng Chinh lại uống túy lúy, nhưng từ đầu chí cuối không tài nào say nổi.

Chính vào thời điểm này, y nghe thấy đủ loại tin đồn và biết Kế thị và Đào thị liên quan rất lớn đến cái chết của mẹ y.

Kế thị đã chết nhưng Đào thị thì vẫn còn sống. Quan trọng hơn, Đào thị là mẹ của Diệp Hướng Ngu. Sao y lại để cho người như vậy sống yên ổn được?

Đúng vào lúc đó, y đã nghe được lời đề nghị về việc đánh trống Đăng Văn kêu oan. Y cảm thấy đây chính là cơ hội tốt nhất.

Y muốn Diệp Hướng Ngu phải nếm trải từng nỗi đau mà y đã phải chịu.

Bây giờ đề kỵ tới đây là để gây áp lực cho ông nội y và nhà họ Diệp, muốn bắt y rút lại việc thưa kiện sao? Hừ! Cho dù y có chết cũng sẽ không để những người này toại nguyện! Cứ chờ xem!

Có điều, Diệp Hướng Chinh đã nghĩ sai. Đề kỵ đến không phải để gây áp lực cho Diệp Cư Tiêu mà là muốn hỏi thăm ông ta vì sao Diệp Hướng Chinh lại đi đánh trống Đăng Văn.

Diệp Cư Tiêu hoảng hốt trong lòng, quả thật cũng không rõ vì sao Diệp Hướng Chinh lại đi đánh trống Đăng Văn, chỉ đáp: “Nó bị chấn động bởi cái chết của mẹ đẻ là Chu thị nên mới làm những việc không lý trí. Mong đại nhân thưa lại với Uông đốc chủ rằng ta sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, nhất định sẽ bảo nó rút lại đơn kiện. Ta sẽ cố gắng dẹp yên vụ này, xin Uông đốc chủ cứ yên tâm.”

Đề kỵ đến phủ nhà họ Diệp lần này là Chu Li đi theo bên cạnh Uông Ấn.

Nghe vậy, Chu Li gật đầu, nói: “Xưởng công biết Diệp đại nhân là người thức thời. Có điều, để thuộc hạ nói với đại nhân một câu: Việc đánh trống Đăng Văn không phải chuyện nhỏ, sợ rằng tiểu công tử bị người ta che mắt, đẩy nhà họ Diệp vào chỗ nguy nan. Việc này vẫn phải cẩn thận điều tra cho rõ ràng mới được.”

Chuyện Diệp Hướng Chinh biết đi đánh trống Đăng Văn chắc chắn không phải là làm bừa. Xưởng công và phu nhân đoán rằng tất phải có người đứng sau chỉ vẽ cho y.

Chu Li đến đây là để bảo Diệp Cư Tiêu điều tra rõ những mối quan hệ đằng sau của Diệp Hướng Chinh. Bởi vì Diệp Hướng Chinh không giữ chức quan nào trong triều, cũng không nổi bật nên trước đây đề kỵ rất ít chú ý đến y.

Diệp Cư Tiêu gật đầu, bày tỏ nhất định sẽ điều tra rõ, xin đốc chủ đại nhân yên tâm.

Ông ta cũng hiểu tính nết cháu mình nên cũng cảm thấy chuyện đột nhiên đi đánh trống Đăng Văn không giống như một việc mà Diệp Hướng Chính có thể làm.

Sau khi tiễn Chu Li rời đi, Diệp Cư Tiêu lại cho gọi Diệp An Thái và người hầu đi theo bên cạnh Diệp Hướng Chinh tới, muốn tìm hiểu xem tại sao Diệp Hướng Chinh lại làm vậy?

Diệp An Thái đáp: “Thưa cha, nhất định con sẽ tra rõ việc Chinh nhi qua lại thân thiết với những ai. Xin cha chớ lo lắng!” Ngay khi Diệp An Thái tranh thủ thời gian để điều tra thì quản sự thân tín của ông ta vội vàng bẩm rằng: “Ông cả, Lục thiếu gia… Lục thiếu gia đã trốn ra khỏi phủ, hiện giờ không tìm thấy đâu nữa.”

Ban đầu, Diệp Cư Tiêu ra lệnh nhốt Diệp Hướng Chinh vào trong sảnh Thừa Huấn. Tuy nhiên Diệp An Thái thương con trai, bề ngoài đã nhốt Diệp Hướng Chinh lại nhưng quản lý rất lỏng lẻo. Ông ta chỉ sai người hầu thân tín của mình canh chừng, muốn để Diệp Hướng Chinh tự hối lỗi mà không trông giữ nghiêm ngặt.

Sau khi nghe quản sự bẩm báo, Diệp An Thái luôn có dự cảm không lành trong lòng. Ông ta liền sai người ra khỏi phủ đi tìm Diệp Hướng Chinh, định dẫn y về.

Nhưng đã hơn nửa ngày trời, người mà Diệp An Thái cử đi vẫn chưa tìm thấy con trai ông ta. Cho đến tận ngày hôm sau, bọn họ mới phát hiện ra tung tích của Diệp Hướng Chính.

Có điều lúc này, Diệp Hướng Chinh đã là một cái xác lạnh băng.